Nhưng ít ai biết rằng, "xuân dược" hoàn toàn có thể dễ dàng biến thành "dâm dược", trở thành nguyên nhân khiến cho các hoàng đế vì lao lực chăn gối quá độ mà yểu mệnh.
Ảnh minh họa
Minh Thế Tông là vị hoàng đế thứ 12 của nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc. Ông cai trị tổng cộng 45 năm, từ năm 1521 tới năm 1567, trở thành một trong những vị Hoàng đế Trung Quốc tại vị trên ngai vàng lâu nhất.
Là một vị vua ham mê tình dục, vua Minh Thế Tông luôn mơ ước sở hữu sức khỏe tráng kiện, tinh lực dồi dào kể cả khi tuổi đã xế chiều. Chính vì thế, vị vua này luôn mơ ước tìm được loại thuốc giúp ông trẻ hóa cơ thể, đặc biệt là nâng cao khả năng "giường chiếu". Nhờ phương thuốc của một thầy lang tên là Đào Trọng Văn, vua Minh Thế Tông đã trở thành ông vua sung mãn trên giường và điều này đã giúp ông phục vụ cho cuộc sống ăn chơi trụy lạc. Tuy nhiên, do độ tuổi không hề trẻ trung mà vẫn ham mê sắc dục, vị vua này lệ thuộc hoàn toàn vào thuốc kích dục. Chính vì thế, sau 9 năm sử dụng thuốc kích dục quá liều, vị vua này đã phải đón cái chết không lấy gì làm nhẹ nhàng.
Thầy thuốc Đào Trọng Văn nhờ dâng được loại thuốc quý giúp Minh Thế Tông trở thành "anh hùng" trên giường mà được trọng dụng. Phương thuốc của họ Đào quả là hiệu nghiệm, nó biến ông vua ở tuổi ngũ tuần bỗng trở nên đầy "bản lĩnh", có thể "ban ơn mưa móc" liên tục cho các cung tần mỹ nữ cả ngày lẫn đêm. Và để giữ "phong độ" như thế, nhà vua phải liên tục dùng thuốc kích dục. Bao nhiêu tinh huyết ở tuổi xế chiều bị vắt kiệt vào những cuộc mây mưa. Và chỉ 9 năm sau khi gặp được "thần y", nhà vua băng hà do ngộ độc xuân dược.
Con trai ông là Minh Mục Tông thừa kế ngai vàng, cũng thừa kế luôn cả thói hoang dâm của bố cùng "phương thuốc thần" kể trên. Vì lạm dụng xuân dược sớm hơn vua cha nên Mục Tông cũng chết sớm hơn, sau 6 năm ngồi trên ngai vàng, hưởng dương 36 năm.
Tương truyền, phương thuốc mà hai cha con vua Minh sử dụng rất kỳ quái. Vị thuốc quan trọng nhất mà thầy thuốc họ Đào sử dụng là hồng diên, chính là máu kinh nguyệt. Vị thầy thuốc này cho rằng, hồng diên của các trinh nữ khỏe mạnh, nhất là những cô gái "thấy tháng" đầu tiên, là tốt nhất. Chính vì thế mà Mục Tông đã nhiều lần ra lệnh tuyển chọn hàng trăm em gái sắp đến tuổi dậy thì để phục vụ cho việc "luyện thuốc".
Theo nghiên cứu của Y học hiện đại thì máu kinh nguyệt không có giá trị gì trong việc phòng the, kích thích. Và thật lạ là trong thời phong kiến và thậm chí cả bây giờ, đàn ông thường xem những gì liên quan đến kinh nguyệt của phụ nữ là dơ bẩn, thế mà hai ông vua này dám uống nó. Thế mới biết lòng tham sắc dục có thể làm con người trở nên mù quáng như thế nào.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.