Ngày Phụ nữ Việt Nam, lòng tôi lại thấy hụt hẫng và buồn vô hạn. Tôi biết chắc chắn rằng, ngày này tôi sẽ chẳng có hoa, có quà, thậm chí là một lời chúc từ chồng.
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng được 7 năm, nhưng kể từ lúc lấy nhau, chưa bao giờ vào những ngày lễ của phụ nữ tôi nhận được quà từ chồng.
Tôi còn nhớ, hồi còn yêu, tôi được chiều như bà hoàng. Không chỉ những ngày lễ mà cứ vào cuối tuần, anh lại giành cho tôi một món quà bất ngờ. Yêu nhau 2 năm, các món quà của anh chất đầy trong phòng. Thậm chí, không ít lần anh còn tỉ mỉ làm hoặc lựa chọn những món quà cầu kỳ tặng tôi. Bạn bè không ít người ghen tị vì tôi có một người yêu chu đáo và lãng mạn. Hồi ấy, tôi rất vui và hãnh diện vì có bạn trai tâm lý, biết quan tâm.
Nhưng ngay sau khi lấy nhau về, tôi gần như bị sốc. Anh thay đổi hoàn toàn, chẳng hoa, chẳng quà, thậm chí đến lời chúc cũng không. Ngày 20.10 đầu tiên, sau đám cưới, tôi hồi hợp chờ món quà từ chồng. Tôi cứ đinh ninh kiểu gì cũng được khoe với cơ quan về món quà cầu kì từ chồng.
Nhưng càng đến gần ngày lễ, tôi chẳng thấy anh “động tĩnh” gì. Hết ngày, tôi hụt hẫng, giận dỗi trách anh sao không có quà. Anh nhìn tôi bình thản nói: “Vợ chồng rồi, sao phải câu nệ, vẽ vời. Em thích gì, anh đưa tiền em tự đi mua nhé”.
Nói rồi anh đưa rút ví đặt lên bàn một ít tiền rồi bảo mai tôi tự đi chọn quà. Nghe chồng nói vậy, tôi choáng váng. Giống như mình bị đẩy xuống hố sâu mà không có điểm dừng. Ngày hôm sau, đến cơ quan, cánh chị em thi nhau tra khảo về món quà của chồng tôi. Tôi cười ngượng nghịu và phải nói dối.
Sau đó, đến ngày 8.3 cũng vậy. Thậm chí hôm đó tôi còn tủi thân đến mức khóc cả đêm. Tôi nhớ lần ấy mình đang mang bầu. Sau khi ở nhà nấu một bữa cơm thịnh soạn đợi chồng về, thì chồng nhắn tin bảo cứ ăn cơm đi.
Tôi hỏi lý do, anh ấy nói cánh đàn ông trong cơ quan tổ chức 8.3 cho các chị em. Ăn uống xong cả cơ quan sẽ đi hát chúc mừng chị em. Bữa cơm hôm đó, chan đầy nước mắt của tôi. Nửa đêm anh khật khưỡng về, chẳng hoa, cũng chẳng quà.
Rồi đến 20.10 năm thứ 2, năm thứ 3… với tôi đó cũng chỉ là những ngày bình thường. Cũng có năm tôi quên hôm đó là ngày gì. Có năm, tôi ôm con lên cơ quan chung vui cùng mọi người. Hoặc tôi và con lại đi chơi ở đâu đó đến hết ngày.
Cũng đôi lần anh nhắn tin hỏi tôi thích gì, rồi anh chat qua Facebook đường link những món quà cho tôi chọn. Tôi chán ngán vì có cảm giác không còn được quan tâm, yêu thương.
Chẳng phải vì tôi quá quan trọng đến những món quà. Nhưng nếu có, thì sẽ chắc chắn sẽ có cảm giác mình vẫn là một người quan trọng. Đằng này…
Ngày 20.10, ngồi nghe mấy chị em trong cơ quan tíu tít khoe những món quà sớm từ chồng, tôi thấy tủi thân. Người thì được đi du lịch cùng chồng, người được tặng quà, tặng hoa….Bỗng nhiên, tôi còn cảm thấy ghen tị với họ.
Tôi cứ tự hỏi, tại sao lúc yêu nhau anh ấy lãng mạn, chu đáo thế, mà lấy nhau rồi, đến một lời chúc cũng không?
Vui lòng nhập nội dung bình luận.