Ghen tuông hay âm mưu từ trước?
|
Bị cáo Hiếu được gặp người nhà trước giờ nghị án. |
Trần Trung Hiếu (SN 1988, ở nhà 59, tổ 2, ngõ 2, khối 9, đường Bến Bắc, phường Tam Thanh, TP. Lạng Sơn, tỉnh Lạng Sơn) có một tiền án về tội trộm cắp tài sản. Theo đó, tháng 8-2008, Hiếu theo đám bạn xấu sang chơi bời, phá phách ở Trung Quốc rồi bị công an nước bạn bắt khi đang giở trò “hai ngón”.
Tháng 4-2010, mãn hạn tù, Hiếu trở về Việt Nam và quen biết với chị Sầm Hải Hà (SN 1987, ở số nhà 12, phố Ngô Văn Sở, phường Hoàng Văn Thụ).
Mối quan hệ này vấp phải sự phản đối kịch liệt từ phía gia đình chị Hà bởi chị này đường đường chính chính là giáo viên một trường mầm non, còn Hiếu là kẻ vào tù ra tội. Thậm chí, mẹ ruột Hiếu là bà Hà Thị Dung khi biết chuyện cũng kiên quyết can ngăn hai người đến với nhau bởi lương tâm của người mẹ này mách bảo rằng chị Hà sẽ gặp chuyện không hay nếu trao trái tim cho con trai bà.
Chị Sầm Hải Hường (chị ruột Hà) cũng đã khuyên răn em gái mình nên suy nghĩ và tìm hiểu kỹ về Hiếu rồi hãy quyết định yêu. Mặc dù từ trước đến nay vẫn nghe lời chị gái mình nhưng lần này, Hà đã tự quyết theo ý mình và lao vào cuộc tình với Hiếu, bỏ qua ẩn họa mà mọi người cảnh báo.
Tháng 6-2010, Hiếu đi thăm một người bạn tù cũ ở Quảng Tây (Trung Quốc) và quen với một cặp vợ chồng người Việt tên là Hương - Trường. Hai vợ chồng này biết Hiếu đang túng tiền do chưa có việc nên đề nghị Hiếu về nước, đưa phụ nữ Việt Nam sang đây sẽ được trả 20 triệu đồng cho một người. Hiếu đồng ý và trao đổi số điện thoại.
8h ngày 13-7-2010, Hiếu rủ chị Sầm Hải Hà lên Đồng Đăng mua quần áo và sắm điện thoại di động. Để có đủ “lộ phí”, Hiếu đã tạt vào một tiệm cầm đồ ở phường Tam Thanh, TP.Lạng Sơn để “cắm” chiếc xe máy của mình lấy 5 triệu đồng.
Trên đường đi, thấy chị Hà có tin nhắn điện thoại, Hiếu đòi xem nhưng bị người yêu cự tuyệt. Nghi ngờ bạn gái có người mới, Hiểu nảy sinh ý định đưa người yêu sang bên Trung Quốc bán cho vợ chồng Hương lấy tiền tiêu xài.
Lên Đồng Đăng, Hiếu rủ chị Hà sang Trung Quốc đòi nợ. Nơi đất khách, Hiếu điện thoại cho Trường ra “nhận hàng” và giao tiền cho mình. Trường đưa cho Hiếu 5 triệu đồng, số còn lại sẽ đưa sau. Hiếu bảo với người yêu mình đi theo Trường nhận tiền hộ mình. Tin tưởng vào bạn trai, Hà đã đi theo kẻ mua người.
“Tôi chỉ cần cậu ta vào tù để hối cải”
Thường mỗi khi đi đâu xa, chị Hà vẫn nói cho người thân biết trước để cả nhà yên tâm. Tuy vậy, hôm đó đi Đồng Đăng với Hiếu, chị đã không nói một tiếng.
Về phần chị Sầm Hải Hường, đúng vào hôm chị Hà đi Đồng Đăng, chị nhận được tin nhắn từ máy điện thoại của chị Hà với nội dung ngắn gọn: “Em lên dì Nguyệt ở Đồng Đăng chơi, mai em về”. Thực ra, tin nhắn này do chính Hiếu dùng máy của chị Hà và lén nhắn tin để đánh lừa người nhà cô gái.
Về nhà sau khi tan việc, chị Hường gọi điện cho em gái thì không liên lạc được. Cảm nhận việc chẳng lành, người phụ nữ từng nhiều năm bôn ba, buôn bán ở Trung Quốc đã huy động người nhà, bạn bè ở biên giới và ở Trung Quốc vào cuộc tìm kiếm em gái mình. Trong phán đoán của chị Hường, Hiếu chính là nghi can số một và hẳn là đối tượng này phải có liên quan đến việc em gái chị “bỗng nhiên biến mất”.
Trước ngày sang Trung Quốc tìm em, chị Hường đã gọi Hiếu đến nhà và thử hỏi: “Cậu có biết Hà ở đâu bây giờ không?”. Hiếu thản nhiên: “Em không biết gì cả, cô ấy đi đâu có nói cho em biết đâu...”.
Chị Hường hỏi lại: “Có thật là em không biết không?”. Hiếu thề thốt: “Em nói thật mà, bọn em giận nhau mấy ngày nay rồi”. Chị Hường vẫn ân cần: “Cậu nên nói ra sự thật, nếu tôi tìm lại được em gái mình, cậu sẽ phải vào tù đấy”. Hiếu đứng dậy ra về mặt vẫn bình thản như không có việc gì xảy ra.
Sau 3 ngày lặn lội khắp các mối thân quen bên Trung Quốc, chị Hường nhận được hung tin: “Một cô gái dáng người hơi đậm, tóc ngang vai, khuôn mặt trái xoan đã bị đưa đi trên một chiếc ô tô vào sâu trong nội địa”. Đúng những mô tả về em gái mình, chị Hường lần theo các địa chỉ và biết được, em gái mình đang bị giam ở một nhà kho, cách biên giới Việt - Trung 120 km. Người mua chị Hà ra giá chuộc cô gái cho chị Hường là 20 vạn tệ, tương đương với 600 triệu đồng Việt Nam. Vì em gái, chị Hường đã lo đủ tiền chuộc mà không một mảy may suy nghĩ.
Ngày 15-8-2010, chị Sầm Hải Hà òa khóc khi ôm lấy chị gái sau hơn 30 ngày bị giam giữ, đánh đập và bắt lao động cho nhà chủ. Rất may, cô gái đã sớm đoàn tụ gia đình bởi sự yêu thương của người chị gái không quản khó khăn và gian khổ tìm bằng được em mình trước lời hứa với mẹ già. Trở về nhà, Hiếu nghe tin đã trốn khỏi nơi cư trú nhưng sớm tra tay vào còng sau khi Hà làm đơn tố cáo y trước Cơ quan công an.
Tại phiên tòa ngày 21-12, khi Hội đồng xét xử hỏi chị Hường có yêu cầu Hiếu và gia đình bồi thường cho việc chị phải chuộc lại em gái mình không?. Chị Hường tỏ ra rất bình tĩnh: “Cậu ta phải có thời gian cách ly với cộng đồng để tu dưỡng cho mình. Tôi chỉ cần cậu ta vào tù để hối cải mà thôi. Còn việc đi tìm em tôi, nếu ai vào địa vị của tôi cũng đều làm như vậy”.
Với hành vi của mình, Hiếu bị TAND tỉnh Lạng Sơn tuyên phạt 5 năm tù, đồng thời bồi thường cho chị Hà 9 triệu đồng. Mẹ Hiếu và em gái bị cáo đã khóc rất nhiều tại phiên tòa. Người mẹ này không dưới ba lần xin lỗi gia đình nhưng về phía nạn nhân, chị Hà đã không đồng ý.
Theo Phap Luật Việt Nam
Vui lòng nhập nội dung bình luận.