“Mày đúng là loại con dâu không ra gì, tao có mắt như mù, nuôi ong tay áo, rước cái loại không biết đẻ, còn láo toét về làm con dâu. Cả họ nhà này muối mặt vì có đứa con dâu như mày”.
Những lời lẽ chợ búa của mẹ chồng tôi như vẫncòn văng vẳng trong đầu tôi, tôi không thể ngờ được rằng, một người từ tốn, có tiếng hiền lành như bà có ngày lại giáng vào đầu tôi những câu chửi như “hất nước đổ đi” vậy.
Chuyện bắt đầu cũng do lỗi của tôi. Vợ chồng tôi lấy nhau đã 3 năm nay. Bố mẹ chồng tôi rất yêu quý tôi, và chúng tôi lấy nhau trong sự hài lòng của cả hai bên gia đình. Chỉ vài tháng sau khi cưới, tôi mang thai. Khỏi phải nói bố mẹ hai bên đã vui như thế nào, thậm chí, cả họ nhà chồng tôi vui mừng ra mặt. Bởi anh là cháu đích tôn. Khi cái thai mới tròn 2 tháng tuổi, các cụ đã bắt đầu chọn tên và mặc định nó là thằng cháu trai. Giai đoạn này tôi có nhiều áp lực, bản thân tôi cũng muốn đứa đầu tiên sẽ là thằng con trai đầu lòng cho yên tâm.
Hàng ngày, mẹ chồng tôi chăm bữa ăn, chồng tôi lo việc đưa đón, tôi thầm cảm ơn vì lấy được người chồng tốt, bố mẹ chồng tốt. Khi cái thai được 5 tháng rưỡi, tôi bắt đầu mệt hơn trước, đi lại cũng khó khăn, khác hẳn với các bà bầu khác. Một lần, do bước hụt một bước cầu thang, tôi bị ngã. Khi tới bệnh viện, tôi sinh non, đứa bé thiếu cân, thiếu tháng sống trong lồng kính được 3 ngày thì qua đời. Tôi đau đớn, chồng tôi đau đớn, bố mẹ chồng tôi cũng vậy.
Không khí gia đình nặng nề trôi qua sau đó. Thái độ của bố mẹ chồng tôi cũng khác hẳn, thờ ơ, lạnh nhạt với tôi hơn trước.
2 năm sau, mong mỏi mãi, tôi mới có bầu lại. Lần này, tôi hết sức cẩn thận trong từng bước đi. Bố mẹ chồng tôi lại vui ra mặt, tôi tự nhủ sẽ cố gắng để hai mẹ con thật khỏe mạnh. Nhưng đời không như những gì người ta vẫn mong đợi. Đến tháng thứ 5, tôi lại bị sảy thai, không vấp ngã, không làm việc nặng nhọc. Cuộc đời như trêu ngươi tôi vậy. Tôi khóc hết nước mắt vì không giữ được con. Ai cũng buồn, chồng tôi thất vọng ra mặt và bố mẹ anh cũng vậy.
Khi tôi vẫn còn xin nghỉ chế độ nằm nhà, mẹ chồng tôi ngày nào cũng nhiếc móc.Tôi hiểu gia đình bà quá mong đợi một đứa cháu, việc bà bực tức cũng là lẽ đương nhiên. Tôi nín nhịn, dù trong lòng rất đau đớn. Nhưng, không chỉ dừng lại ở đó, bạn bè, đồng nghiệp của tôi tới thăm, bà đều xiả xói tôi trước mặt họ, bà nói tôi: “chỉ có ăn với đẻ mà cũng vô tác dụng”. Tôi buồn vì lời mẹ chồng nói, buồn vì sự e ngại hiện lên trong ánh mắt của các cô bạn đồng nghiệp, nhưng mẹ chồng cũng là mẹ, tôi không dám hỗn láo.
Mẹ chồng đã hằn học bấy lâu nay vì tôi không sinh được cháu cho ông bà
Tới khi, mẹ chồng gọi cho mẹ đẻ tôi, quát lên qua điện thoại:
- Bà lên mà chăm con bà, cái thứ đàn bà chẳng được việc gì?
Nước mắt tôi cay cay.
Hôm sau, mẹ đẻ tôi tất tưởi ở quê lên, mang theo nhiều đồ tẩm bổ cho con gái. Bà vừa mới bước vào nhà, chưa kịp nghỉ ngơi, uống chén nước, mẹ chồng tôi đã lên tiếng: “Đưa con gái bà về. Tôi không biết ngày xưa nó làm gì, liệu có ở với thằng nào, có thai rồi bỏ hay không mà giờ “quen máu”suốt ngày sảy thai như vậy. Lỗi là ở tôi không “kiểm tra” kỹ khi nhận con dâu. Thời buổi này, thật giả lẫn lộn chẳng biết đâu mà lần. Coi như nhà tôi vô phúc, cô cũng buông tha cho con trai tôi nó còn đi kiếm thằng con nối dõi”.
Hai mẹ con tôi đều khóc, mẹ đẻ tôi nước mắt ngắn dài nói: “Thôi, ông bà bớt giận, hai vợ chồng nó cũng đang buồn lắm, mình thông cảm cho các con bà ạ. Con gái tôi nó cũng yếu”.
“Đầy đứa gầy nhom, bé nhỏ hơn con Linh (tên tôi), mà chúng nó vẫn đẻ ầm ầmd ra đấy thôi, chúng nó ngoan, chúng nó là loại con gái tử tế, có như con dâu nhà này đâu”, mẹ chồng tôi hằn học.
Lúc này, tôi không thể nhịn tức hơn được nữa, liền nói hỗn: “Mẹ sỉ nhục con thế đủ rồi đấy, con như thế nào, mẹ có thể hỏi con trai của mẹ”.
Câu nói của tôi khiến bà nổi cơn thịnh nộ, bà đòi đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà trong sự can ngăn của cô em chồng.
Lúc sau, tôi sửa soạn quần áo, theo mẹ đẻ về quê. Cô em chồng ra sức níu giữ, nhưng tôi nhất quyết ra đi. 3 năm qua, nỗi mong mỏi con cái đã khiến tôi vô cùng mệt mỏi, và nhiều đêm, tôi đau đớn khóc thầm khi không giữ nổi 2 đứa con của mình. Không chỉ vì những lời nói ác ý của mẹ chồng, không chỉ vì bà gọi thẳng mẹ đẻ tôi lên để sỉ nhục cho thỏa cơn tức giận, tôi chỉ muốn có một khoảng thời gian dành cho riêng mình, để được nghỉ ngơi và suy nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Biết đâu, tôi không may mắn có khả năng làm mẹ, vậy tôi cũng nên buông tha cho chồng tôi đi kiếm tìm hạnh phúc mới. 3 năm qua, hẳn anh cũng chịu không ít áp lực từ phía gia đình, tôi không thể vì niềm vui của riêng bản thân mình để lại nỗi buồn cho cả gia đình anh, cả dòng họ nhà anh được.
Cuộc sống, đôi khi, thật mệt mỏi và cay đắng quá. Tôi không hận mẹ chồng, nhưng nhiều lúc tôi xót xa vì mình là phụ nữ.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.