Quả thật nếu như anh nào không có một cô vợ béo, anh sẽ chẳng hiểu mùa hè nắng nóng, bức bối tới cỡ nào. Một ngày không cần biết nhiệt độ bao nhiêu, chỉ cần về nhà, nhìn vợ “no bra” mọi lúc, mọi nơi, quần cộc lộ cặp đùi ngấn mỡ, áo dây mỏng tang độ rộng chỉ vừa vòng eo bánh mì chạy từ đầu ngõ tới cuối ngõ là đủ hiểu nắng nóng đã gõ cửa. Còn đỉnh điểm hơn nữa thì chẳng may chứng kiến cảnh vợ thiu thiu nằm ngủ, mồ hôi nhễ nhại mặc chiếc quạt bật hết công suất chiếu thẳng, váy tốc tứ tung… Điều đó còn có nghĩa là, nắng nóng đã đến mức đỉnh điểm rồi.
Tôi không chê vợ béo, hồi tôi yêu vợ tôi bây giờ, cô ấy cũng gần 70kg, thể trạng béo… ổn định từ nhỏ tới lớn. Người ta hay trêu "tốt mái hại trống" cũng thật không sai, lấy vợ xong, dù được vợ tẩm bổ đủ thứ, tôi vẫn gầy nhom, còn vợ tôi dù kiêng cữ đủ cả, dùng mọi phương pháp nhịn ăn tới thể dục cân nặng vẫn nhích từng ngày. Tới khi đạt mốc 75kg mới chịu dừng lại 3 tháng nay.
Hình minh họa
Mỗi lần nhìn vợ khổ sở lựa chọn quần áo, váy vóc với thân hình quá khổ, đi với chồng cứ ngỡ đang bầu bé thứ 2, tôi tặc lưỡi: “Thôi chả sao, ôm cho đẫy tay”.
Nhưng đó cũng chỉ là cái tặc lưỡi của mùa đông năm ngoái, đằng này, vì sự nóng bức nên vợ ngày càng có xu hướng kinh dị hơn với khoản thời trang ở nhà.
Trước đây, vợ tôi chỉ cởi bỏ áo ngực lúc cô ấy đi ngủ, nhưng vì nắng nóng hoành hành, tức ngực khó chịu, giờ đây vợ tôi thả rông mọi lúc mọi nơi. Chạy qua nhà hàng xóm, đi chợ, đi thể dục hay có khách đến nhà thì vợ vẫn vô tư đi lại tung tăng khắp nơi mặc cho chiếc áo mỏng bên ngoài tố cáo bộ ngực đã bắt đầu giống “quả mướp”.
Thay vì những bộ quần áo tươm tất mặc nhà như trước kia, giờ vợ tôi diện hẳn váy ngủ cộc tới tận mông vì ngại… thay ra, thay vào. Có lần, tôi ngượng chín mặt vì sự thoải mái quá đà này của vợ, mà nhắc nhở thì cô ấy tỏ ý tôi chê bai nên giận dỗi. Đó là hôm cậu bạn cùng cơ quan tới đưa tôi cặp hồ sơ, vì đang bận công chuyện khác nên tôi bảo cậu ta vào nhà ngồi đợi. Vợ tôi đang nấu cơm trong bếp, nhễ nhại mồ hôi, mặc chỉ nguyên chiếc váy 2 dây màu đen mỏng, hớn hở lấy nước cho cậu đồng nghiệp uống. Rồi như quên hẳn khoản thời trang kinh dị mà vợ tôi đang diện trên người, cô ấy liên tục với tay lấy đồ trên tủ pha nước mời khách. Câu chuyện cứ thế rôm rả, nhưng vì nóng quá nên vợ tôi tiếp tục mang thêm một chiếc quạt khác, chiếc kia chĩa vào người khách, chiếc này chĩa thẳng vào vợ tôi. Tôi về nhà thấy tình cảnh cậu đồng nghiệp vừa nói chuyện, mắt vừa dán vào màn hình tivi hoặc cúi gằm xuống chân, còn vợ tôi thì hơn hớn nói cười trong khi chiếc váy tung bay để lộ màu quần chip. Sẵn tiện trong người đang bốc hỏa, lại gặp tình cảnh cô vợ ăn mặc vô tư quá đà, tôi đá thúng đụng nia. Lúc ra về, cậu khách còn mát mẻ: “Anh chăm tốt quá, thảo nào chị nhà ngày càng phây phây ra”. Tôi nóng mặt, về mắng vài câu, cô vợ đã mếu máo rên rỉ nào tôi chê vợ béo, tôi có bồ.
Đỉnh điểm của sự việc khiến tôi khục khoặc với kiểu thời trang quái dị của cô vợ là lần cơ quan tôi đi du lịch ngắn ngày ở Thanh Hóa. Mấy hôm trước khi đi, thấy cô vợ cứ rục rịch nào quần quần áo áo, rồi cứ dấm dúi, tỉ tê với mấy cô bạn, tôi cũng chẳng mấy quan tâm, chị em phụ nữ lâu nay về khoản mua sắm vẫn vậy. Khi ra bãi biển, tôi chỉ muốn đào lỗ nẻ dưới cát mà chui, khi cô vợ xuất hiện trong bộ đồ bikini 2 mảnh màu vàng, có phần không vừa với thân hình hơi đẫy đà của vợ tôi. Dây áo như căng ra, chỉ che được một phần ngực, còn chiếc quần 2 mảnh bé tí xíu để lồ lộ cặp mông và cặp đùi ngấn mỡ, đó còn chưa kể đến những vết rạn trên cái bụng bèo nhèo của vợ tôi. Tôi càng xấu hổ bao nhiêu thì cô ấy càng tự tin bấy nhiêu, khiến đám thanh niên trong cơ quan chỉ bấm bụng cười. Thấy cô vợ hớn hở gọi tới gọi lui, lại thi nhau hét, vẫy vùng trong làn nước mát rồi chụp hình chu mỏ như mấy hot girl, tôi bực dọc về phòng nghỉ thì thấy nào là 3, 4 bộ đồ bơi liền mảnh và 2 mảnh khác nhau vứt tung tóe khắp giường, hẳn nàng đã chọn cho mình bộ rực rỡ nhất để khoe vẻ tự tin, căng tràn sức sống đây mà?
Chỉ sau hôm nay thôi, tôi sẽ nổi tiếng khắp cái cơ quan này chỉ vì thời trang của cô vợ béo. Hàng xóm bàn tán đã đành, giờ tới cơ quan cũng nghe chủ đề bình phẩm về quần quần, áo áo của vợ, vậy mà khi nói thẳng toẹt với cô ấy, cô ấy chỉ thản nhiên như không: “Cho mát!”.
Đến nước này, tôi cũng chỉ mong mình có thể lập được đàn cầu mưa hay mong mùa đông sao cho nhanh tới để vợ tôi dừng ngay cái mốt “lộ thiên” ra đường. Hay vì tôi quá gầy, nên chưa khi nào tôi hiểu được nỗi khổ của những cô vợ béo?
Vui lòng nhập nội dung bình luận.