Tuấn là dân tỉnh lẻ, lên Hà Nội lập nghiệp rồi xây dựng gia đình. Nhung, vợ Tuấn là người gốc Hà Thành, gia đình thuộc diện có “của ăn của để”.
Từ khi Nhung có ý định kết hôn với Tuấn, bố mẹ Nhung đã kịch liệt phản đối vì nhà Tuấn không “môn đăng hộ đối”. Nhưng vì Nhung cương quyết yêu và đến với Tuấn nên cuối cùng ông bà cũng phải đành xuống nước nhường con gái.
Sau khi kết hôn, vợ chồng Tuấn thuê một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố để tiện đi làm. Nhiều lần, bố mẹ vợ đề cập đến chuyện muốn vợ chồng Tuấn dọn về sống chung với ông bà nhưng Tuấn kiên quyết không đồng ý. Anh không muốn mang tiếng phải sống nhờ nhà vợ.
Từ ngày Nhung có bầu, Tuấn cố gắng chăm chỉ làm việc nhiều hơn, dành dụm tiền để sớm có thể mua được một căn nhà riêng cho hai vợ chồng. Thế nhưng, dự định của Tuấn chưa kịp thực hiện thì gia đình anh lại gặp biến cố. Mẹ anh phát hiện bị ung thư phổi, bệnh đang trong giai đoạn tiến triển nhanh.
Vì nhà nghèo, các em còn đang đi học nên hầu như toàn bộ chi phí nằm viện và điều trị bệnh của mẹ đều do vợ chồng Tuấn lo liệu.
Con rể ấm ức vì bị mẹ vợ rình lúc ân ái vào ngăn cản. Ảnh minh họa
Mẹ vợ Tuấn vốn là người coi trọng đồng tiền, biết chuyện, nhiều lần, bà nói bóng gió trước mặt Tuấn rằng: “Ung thư giai đoạn cuối thì tiền…núi cũng không cứu được”; “để bà ấy ra đi thanh thản, đừng tốn tiền điều trị hóa chất làm gì, tốn công vô ích”… Nghe xong, Tuấn rất giận nhưng cũng đành nén ấm ức vì không muốn xảy ra bất cứ rắc rối nào vào thời điểm ấy.
Thế nhưng, bao cố gắng của gia đình Tuấn cuối cùng lại không được đền đáp. Mẹ Tuấn mất trước ngày Nhung sinh con vỏn vẹn đúng hai ngày. Bà “ra đi” khi chưa kịp nhìn mặt cháu nội.
Mẹ mất, vợ sinh con, Tuấn cứ đi đi về về mấy trăm cây số từ quê ra bệnh viện thăm vợ rồi lại từ bệnh viện về quê lo việc gia đình. Nhung sinh mổ, phải nằm viện vài ngày, mọi việc đều do mẹ vợ Tuấn lo. Sau khi được xuất viện, bà đã thuê taxi đưa Nhung về thẳng nhà ngoại mà không cần hỏi ý kiến của Tuấn.
Ban đầu, ngày Tuấn đi làm, trưa và tối tranh thủ về thăm vợ con, đêm lại trở về nhà trọ ngủ. Về sau, vì muốn chồng không phải đi lại vất vả hai nơi và có nhiều thời gian bên vợ con, Nhung khuyên Tuấn dọn về sống chung với bố mẹ vợ trong thời gian Nhung ở cữ. Dù không muốn nhưng vì vợ con nên Tuấn đành chiều theo ý vợ.
Biết mẹ vợ trọng đồng tiền, mỗi tháng, Tuấn đều đưa bà 4 triệu tiền sinh hoạt nhưng nhiều lần, trước mặt bà con họ hàng, mẹ vợ Tuấn đều tự hào nói, bà “bao” vợ chồng Tuấn toàn bộ từ A đến Z. Điều đó làm Tuấn cảm thấy khó chịu nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn cho yên cửa yên nhà.
Mẹ vợ Tuấn vốn không ưa anh từ trước, nay lại càng soi mói, bắt bẻ con rể. Bà can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Tuấn một cách thái quá. Chỉ cần anh đi làm về muộn hơn bình thường, bà đã lao vào tra khảo rồi mắng Tuấn không có trách nhiệm với gia đình.
Hầu như ngày nào bà cũng nhắc Tuấn phải tiêu xài hạn chế để dành tiền nuôi con; không nhậu nhẹt chơi bời, dành thời gian chăm vợ ở cữ. Thậm chí ngay cả việc kiêng cữ “chuyện vợ chồng” để giữ sức khỏe cho sản phụ sau sinh cũng bị bà lôi vào nói trong bữa ăn tối khiến Tuấn vô cùng ái ngại.
Có lần, nửa đêm, lúc vợ chồng Tuấn đang “gần gũi” thì bị mẹ vợ xông vào với lý do “xem cháu ngoại đã ngủ chưa”. Lần khác, Tuấn chốt cửa phòng để tiện “hành sự” nhưng khi đang “dở trận” thì nghe tiếng gõ cửa của mẹ vợ, vẫn với lý do “xem cháu ngoại thế nào”...
Liên tục bị mẹ vợ “phá đám” cũng khiến Tuấn sinh ra nản mỗi khi gần vợ. Ban đầu, Tuấn cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng bà có ý tốt, quan tâm đến cháu ngoại mỗi đêm. Thế nhưng, một lần vô tình nghe cuộc trò chuyện của mẹ vợ bên nhà hàng xóm, anh mới nhìn thấu được con người của bà.
Lần ấy, Tuấn mới lĩnh lương nên mua quà về cho vợ và con gái. Nghe vợ nói bà bế con sang hàng xóm chơi, Tuấn hăm hở định sang đón con về để thử đồ mới. Nào ngờ, vừa bước chân vào tới cổng, Tuấn đã sững người khi nghe tên mình được nhắc trong câu chuyện.
Mẹ vợ đi kể chuyện với hàng xóm khiến tôi phát điên. Ảnh minh họa
“Thằng Tuấn nhà bà trông to cao phong độ thế, vợ chồng nó không kiêng cữ cẩn thận chả mấy mà bà lại có đứa cháu nữa”, lời bà hàng xóm nói vọng ra cửa.
“Tôi cũng tính rồi, con Nhung mới sinh con, giờ mà chửa đẻ tiếp, chỉ khổ con gái mình thôi. Rồi thằng con rể lại bồ bịch bên ngoài. Nói cho bà biết, đêm nào tôi cũng rình trước cửa phòng của chúng nó, thấy “động” phát là tôi lao vào cản ngay. Vợ chồng nó đang ở trong nhà tôi, đời nào tôi lại cho thằng con rể thích làm gì thì làm như thế”, lời mẹ vợ như gáo nước lạnh dội vào đầu Tuấn.
Quay trở về nhà với nỗi ấm ức dâng trào, Tuấn yêu cầu Nhung thu dọn hết đồ đạc để trở về nhà trọ sống. Mẹ vợ Tuấn về thấy sự tình bèn lớn tiếng yêu cầu vợ chồng Tuấn ở lại thì bị anh đáp trả thẳng thừng: “Con tự biết cách lo cho cuộc sống của vợ và con con. Không cần mẹ phải can thiệp nữa. Từ nay, mẹ không cần phải rình rập mỗi đêm rồi đi “bêu” chuyện bên nhà hàng xóm nữa”.
Nói xong, Tuấn kéo vali ra khỏi nhà trước sự ngỡ ngàng tột độ của bà mẹ vợ.
(*) Tít bài đã được Dân Việt đặt lại.
Ngân Bình (Gia đình và Xã hội)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.