Sau một ngày xét xử, chiều 17-12, TAND tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu tuyên phạt Trần Văn Điểm (tên khác là Thành, Ngọc, Quang Hiếu, SN 1988, quê quán xã Tứ Xuyên, huyện Tứ Kỳ, tỉnh Hải Dương) mức án cao nhất tử hình về tội danh “Giết người” và “Cướp tài sản”.
Bị cáo Trần Văn Điểm tại toà
Theo cáo trạng, khoảng 18 giờ ngày 10.8.2014, Trần Văn Điểm lấy tên Thành đi đến vòng xoay Lê Quang Sung – Phạm Đình Hổ, quận 6, TP HCM ngồi chơi. Lúc này, anh Trần Minh Phước (SN 1991) đang phát cơm từ thiện bên kia đường đi tới và 2 bên xảy ra mâu thuẫn. Anh Phước dùng tay đánh và đuổi theo Điểm, Điểm rút con dao thủ sẵn trong người đâm nhiều nhát vào anh Phước khiến nạn nhân chết tại chỗ. Sau đó, Điểm bỏ trốn.
Trên đường chạy trốn, Điểm mua một con dao và dùng một đoạn dây quấn vào cán dao mang theo rồi đi nhờ xe tới Quảng Ngãi.
Ngày 24.8.2014, Điểm gặp anh Lê Minh Hiệp (SN 1983, ngụ huyện Mộ Đức, Quảng Ngãi) đi xe máy và Điểm nảy sinh ý định giết anh Hiệp để cướp tài sản. Khi anh Hiệp chở Điểm đi vào đoạn đường đất đến bãi cát Trà Khúc (thuộc tổ 3, phường Nghĩa Chánh, TP Quảng Ngãi) thì Điểm đề nghị dừng xe để đi vệ sinh. Lợi dụng lúc anh Hiệp không để ý, Điểm ra tay đâm liên tục khiến anh Hiệp tử vong. Sau đó, Điểm lấy 1 xe máy cùng 500 nghìn đồng rồi đem bán xe và tiếp tục hành trình đi ra Bắc.
Trên đường đi, Điểm đổi tên thành Ngọc và đi lang thang khắp nơi. Khi đến TP Hải Phòng, Điểm làm quen được với ông Phạm Văn Can (SN 1948). Đêm 14.9.2014, Điểm mang theo con dao đã mua trước đó bỏ vào túi xách rồi đến nhà ông Can xin ngủ nhờ. Nửa đêm, Điểm lấy con dao ra đâm liên tiếp vào người ông Can khiến ông chết tại chỗ. Sau đó Điểm lấy đi 1 chiếc điện thoại, 1 xe máy trị giá 8 triệu đồng.
Gây án xong, Điểm lại lội ngược vào miền Nam. Đến TP Vũng Tàu, Điểm mua một bộ dụng cụ giác hơi để hành nghề. Khoảng 19 giờ ngày 14.12.2014, Điểm gặp và làm quen với anh Nguyễn Hoàng Ngân ở quán cà phê khu vực Bãi Sau. Thấy trên người anh Ngân có đeo nhiều tài sản quý nên Điểm nảy ý định giết người cướp của.
Khoảng 22 giờ cùng ngày, Điểm đến nhà anh Ngân tại đường Xô Viết Nghệ Tĩnh để đấm bóp cho anh Ngân theo lịch đã hẹn từ trước.
Trong lúc đang hành nghề, Điểm dùng tay ghì đầu anh Ngân lại và đâm liên tiếp vào người nạn nhân. Gây án xong, Điểm đi lục tìm tài sản nhưng không thấy nên quay lại đâm thêm nhiều nhát vào anh Ngân rồi lấy đi 2 chiếc điện thoại. Do quần áo dính nhiều máu nên Điểm lấy quần của nạn nhân mặc vào. Điểm xuống tầng trệt dắt xe đạp của mình vào giấu trong phòng tắm và lấy 1 xe máy đang cắm chìa khóa trên xe. Điểm chạy về khách sạn nơi mình gửi đồ để lấy đồ đạc rồi chạy về TP HCM.
Sau 5 ngày bỏ trốn, khoảng 2 giờ 30 ngày 20.12.2014, khi đang ngủ tại phòng trọ của bạn tại quận Tân Bình, TP HCM, Điểm bị Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu bắt giữ.
Trong thời gian 4 tháng bỏ trốn, mặc dù biết mình bị truy nã nhưng Điểm vẫn ngang nhiên đi lại ở nhiều tỉnh thành khác nhau. Điểm cũng khai nhận có nhiều nạn nhân đã may mắn thoát chết vì ý định giết người của Điểm không thực hiện được.
Cơ quan điều tra đã nhận định, nếu không bắt giữ Điểm thì khả năng rất cao sẽ có thêm nạn nhân nữa. Những nạn nhân của Điểm đều bị giết bằng cách dùng dao đâm liên tục nhiều nhát. Mỗi vụ án, Điểm dùng một con dao khác nhau và vứt bỏ dao cách hiện trường không xa. Mọi việc đối tượng này làm đều rất nhanh và gọn khiến các nạn nhân không kịp kêu la hay kháng cự.
Tại tòa, khi được chủ tọa hỏi có hối hận về những gì mình đã làm hay không? Điểm gằn giọng: “Tôi đã nói rồi, tôi đã làm thì không hối hận mà đã hối hận thì không chơi”.
Ngoài ra, Điểm còn hỏi ngược lại chủ tọa: “Sao hỏi nhiều vậy? Tòa hỏi thì tòa tự trả lời đi”.
Điểm cho biết từ sáng đến giờ chưa ăn gì nên mệt, không muốn nói và yêu cầu chủ tọa đọc bản cáo trạng, nếu có gì sai thì sẽ nói còn không sẽ im. Đối tượng này cho rằng mình bị “tẩu hoả nhập ma” nên không nhớ những gì đã xảy ra.
Điểm khai, từ sau khi giết nạn nhân đầu tiên, Điểm dùng ma túy nên bị “ảo”, nghĩ rằng mình là anh hùng cứu thế, trừ gian diệt bạo. Vì bị “ảo” nên gặp ai cũng nghĩ là người xấu mà đã là người xấu là giết.
Bị cáo cũng cho rằng, mình đã trên 18 tuổi nên vấn đề bồi thường không liên quan gì đến gia đình mình. Khi chủ toạ hỏi có đồng ý bồi thường cho gia đình bốn nạn nhân hay không, bị cáo dõng dạc nói: “Tôi không có tiền nên không bồi thường”.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.