Cay đắng vì mẹ chồng và chồng ngăn cản không cho gặp mẹ đẻ lần cuối

Thứ tư, ngày 20/07/2016 07:09 AM (GMT+7)
Khi tôi vừa ngồi lên xe, gã chồng tệ bạc đó giật xe lại. Anh ta hét lên: “Mẹ mày chưa chết đâu mà lo. Bố tao chết rồi này, mày là dâu con kiểu quái gì thế hả?”
Bình luận 0

Là người phụ nữ, sướng khổ đều ở tấm chồng. Tôi chỉ không ngờ, chỉ vì phút bồng bột của tuổi trẻ mà tôi không chỉ khiến mình khổ, còn khiến bố mẹ mình khổ.

Năm 19 tuổi, tôi gặp và yêu Huy, một người đàn ông hơn tôi đến 10 tuổi và từng có một đời vợ. Mọi người từ bạn bè, đồng nghiệp lẫn gia đình ra sức khuyên can nhưng tôi một mực tin tưởng vào anh ta.

Tôi tin tất cả những gì anh ta nói, kể cả chuyện vợ cũ anh ta đi ngoại tình rồi hỗn hào với bố mẹ chồng. Sau này tôi mới biết, anh ta đã đối xử tệ mạt với chị ấy đến mức chị ấy từng tự tử hụt vài lần vì quá tuyệt vọng và đau khổ.

Vì anh ta, tôi bỏ cả bố mẹ để trốn đi. Sau khi có thai gần 2 tháng, tôi mới về và nói thẳng nếu không cưới, tôi cũng đến thẳng nhà anh ta để ở. Thời gian đó, tôi kiêu ngạo cho rằng tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy tình yêu của chúng tôi là vĩnh viễn.

Quá buồn, thất vọng nhưng cũng không muốn tôi lo nghĩ để ảnh hưởng đến cháu trong bụng nên bố mẹ tôi buộc phải chịu cho tôi cưới. Từ lúc đó đến lúc cưới chỉ gần 2 tháng để bụng tôi không to nhiều ra.

Cưới về, tôi nghỉ làm ở nhà dưỡng thai theo yêu cầu của chồng và mẹ chồng. Nói là dưỡng thai chứ mọi công việc nhà tôi đều phải làm hết để “dễ sinh”. Chồng tôi không những không phụ giúp vợ mà còn mắng tôi mỗi khi tôi nhờ anh khiêng giùm những thứ nặng như thau quần áo hay nồi chè mới nấu xuống khỏi bếp.

Anh ta cũng hiện nguyên hình là kẻ lười làm ham chơi. Làm ở công ty bảo hiểm nên anh ta đi giờ giấc không cố định. Có khi gần 10 giờ đêm anh ta còn nói đi gặp khách hàng. Đi toàn đi những giờ mà người ta nghỉ, còn giờ người ta làm thì anh ta lại nằm ngủ hoặc ra quán cà phê ngồi đợi cơm.

Tiền bạc thì chẳng khi nào đưa cho tôi lấy một đồng. Từ lúc cưới đến khi sinh con, chồng tôi đưa cho tôi được 300 ngàn mua sữa cho con. Còn lại đều do tôi xin bên ngoại. Chuyện nuôi tôi sinh đẻ cũng do mẹ tôi lo. Nhìn bà tất tả, khổ cực chăm tôi và con mà không một lời trách cứ, còn chồng thì nằm ngửa nằm nghiêng, tôi càng thấm thía lựa chọn của mình là sai lầm.

Mỗi khi con khóc, trong khi tôi bế con đi khắp nhà dỗ dành thì chồng tôi chỉ biết quát mắng. Thậm chí đánh vào mông con bé rồi hét lên khiến nó giật nảy mình. Tôi xót con, nói lại thì bị anh ta xém đánh mấy lần vì tội hỗn. Càng lúc, tôi càng chán nản cuộc hôn nhân mình từng đòi sống đòi chết giành lấy. Thương con, nên nhiều lần muốn ly hôn với người chồng vô trách nhiệm, tôi cũng đành nén lại.

img

Đến nhìn mặt mẹ lần cuối cũng không được. Tôi đúng là đứa con bất hiếu. (Ảnh minh họa)

Cho đến khi chuyện xảy ra cách đây 4 hôm, tôi mới đủ can đảm để từ bỏ gã chồng và cả nhà chồng.

Hôm đó là ngày giỗ bố chồng tôi, ông mất khi anh ta còn nhỏ. Khi đang làm giỗ thì tôi nhận được điện thoại gấp của bố đẻ. Bố tôi run rẩy bảo tôi bình tĩnh mới nói chuyện được. Lúc đó, không hiểu sao trống ngực tôi cứ đánh thùm thụp.

Rồi tin bố nói khiến tôi ngã quỵ. Mẹ tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi chợ mua thịt nấu cháo cho con tôi (tôi gởi con bên ngoại để yên tâm lo giỗ bên nội). Bố tôi nói mẹ nguy cấp lắm rồi, đưa vào viện nhưng không biết cứu được không?

Tôi chết lặng, chỉ kịp nói với mẹ chồng rằng: “Con xin phép vào viện xem mẹ con thế nào” rồi dắt xe ra. Thế mà khi tôi vừa ngồi lên xe, gã chồng tệ bạc đó giật xe lại. Anh ta hét lên: “Mẹ mày chưa chết đâu mà lo. Bố tao chết rồi này, mày là dâu con kiểu quái gì thế hả?”

Mẹ chồng cũng hùa theo nói tôi phải lo giỗ cho xong mới đến viện thăm mẹ được. Lấy chồng theo chồng, nhà chồng là quan trọng nhất. Giằng co mất 20 phút, phải nhờ tới mấy dì và anh chị họ hàng nói giúp tôi mới được đi.

Chạy xe trên đường, tôi bật khóc ròng rã vì cay đắng. Tôi đã làm khổ chính mình lẫn bố mẹ mình rồi.

Vừa đến viện, còn chưa chạy xe vào, tôi đã thấy bố và anh trai đưa xác mẹ lên xe cấp cứu chở về. Tôi khóc không thành tiếng, vậy là tôi đã đến trễ. Đến nhìn mặt mẹ lần cuối cũng không được. Tôi đúng là đứa con bất hiếu. Trẻ thì hại mẹ suy nghĩ lo lắng, đến lúc bà mất cũng không kịp gặp con gái lần cuối.

Suốt những ngày làm tang lễ, con gái tôi cứ khóc đòi bà ngoại khiến tim tôi càng tan nát. Chồng tôi cũng chẳng đến đưa tang vì giận tôi bỏ đám giỗ bố anh ta. Tuần tới, tôi nhất định sẽ nộp đơn ly hôn. Tôi không thể sống cả cuộc đời vì những con người không đáng như vậy nữa.

P.V (Trí Thức Trẻ)
Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem