Người ta nói, hôn nhân là một lần tái sinh của người phụ nữ. Tôi từng nghĩ rằng, với gia cảnh giàu có và sự trẻ trung xinh đẹp của mình, mọi thứ trong đời tôi đều sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng đêm tân hôn ấy, một câu nói vô tình nghe được từ mẹ chồng đã khiến tất cả ảo tưởng của tôi tan biến, để lại một bài học cay đắng mà tôi chẳng thể nào quên.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, từ nhỏ đã được nuông chiều như một nàng công chúa. Là con gái duy nhất, tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời mình chỉ cần sống theo ý thích, mọi khó khăn đều có cha mẹ gánh vác. Thậm chí, tôi từng cười nhạo khi mẹ khuyên:"Con cần trưởng thành hơn, đừng để lòng tin của mình bị lợi dụng”.Tôi nghĩ, làm sao chuyện đó có thể xảy ra với tôi được?
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi không muốn học tiếp đại học, chỉ ở nhà phụ việc trong cửa hàng của bố mẹ. Nhưng rồi, sự chán nản khiến tôi quyết định ra ngoài làm việc. Tôi không có kỹ năng đặc biệt nên xin vào làm lễ tân, coi như tìm kiếm chút tự do cho bản thân.
Tôi gặp chồng mình, anh tên Bằng, qua 1 lần tình cờ. Dù biết gia đình anh nghèo, nhưng tôi không quan tâm. Với tính cách bướng bỉnh, thứ tôi muốn thì nhất định phải có. Tình yêu của tôi dành cho anh là thật lòng, và tôi nghĩ chỉ cần yêu là đủ, chẳng cần vật chất.
Nhưng tình yêu của chúng tôi lại không được gia đình tôi chấp nhận. Mẹ tôi phản đối kịch liệt, khóc lóc và cố gắng ngăn cản tôi. Nhưng tôi không chịu thua, quyết giữ lấy người đàn ông mình yêu.
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi tôi phát hiện mình đã mang thai. Trước sự việc ngoài ý muốn này, cha mẹ tôi đành nhượng bộ, thúc giục nhà trai tổ chức đám cưới nhanh chóng.
Khi đến bàn bạc chuyện cưới xin, mẹ chồng tôi không ngừng kể khổ. Bà nói gia đình không có tiền tổ chức lễ cưới vì còn phải lo cho con gái út đang học đại học. Thậm chí, bà còn đề nghị tôi bỏ thai và đợi đến khi gia đình có điều kiện hơn mới kết hôn. Cha mẹ tôi, vì thương con, đã nhượng bộ. Họ không chỉ chi trả toàn bộ chi phí đám cưới mà còn cho tôi 3 tỷ tiền hồi môn để tôi không chịu thiệt thòi khi về làm dâu.
Ngày cưới, nhìn cha mẹ buồn bã, lòng tôi đầy áy náy. Nhưng tôi vẫn tự nhủ rằng chỉ cần sống hạnh phúc, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Đêm tân hôn, tôi thức dậy vì cơn đau bụng dữ dội.
Cảm giác như từng cơn co thắt mạnh mẽ siết chặt, khiến tôi không thể đứng vững. Lòng đầy lo lắng, tôi gắng gượng bước ra khỏi phòng tìm nhà vệ sinh. Khi đi ngang qua phòng mẹ chồng, tiếng nói chuyện vọng ra từ cánh cửa khép hờ khiến tôi bất giác dừng lại.
"Con thấy mẹ giỏi không? Mẹ giả vờ nói nhà không có tiền để nhà nó phải lo hết. Giờ thì tiền hồi môn của nhà nó đủ để mẹ sắm sửa cho con một ngôi nhà khác rồi”.
Tiếng cười sảng khoái của bà như xé nát lòng tôi. Toàn thân tôi run lên, vừa vì cơn đau bụng vừa vì sự phẫn uất không thể diễn tả. Làm sao bà có thể toan tính đến mức ấy? Người mẹ chồng "nghèo khó" mà tôi từng cảm thông giờ hiện lên với vẻ mặt đầy tính toán.
Tệ hơn, chồng tôi – người đàn ông từng thề yêu thương và bảo vệ tôi cũng đồng lõa trong kế hoạch này. Cơn đau bụng bất ngờ dồn lên dữ dội, tôi không thể chịu nổi nữa và ngất đi ngay tại hành lang.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, xung quanh là ánh đèn trắng lạnh lẽo. Chồng tôi đứng cạnh giường, khuôn mặt đầy lo lắng. Bác sĩ thông báo rằng tôi bị động thai, cần nghỉ ngơi tuyệt đối để tránh nguy cơ xấu hơn. Lời cảnh báo như một hồi chuông tỉnh thức, buộc tôi phải đối diện với thực tại rằng mình cần thay đổi để bảo vệ bản thân và đứa con chưa chào đời.
Khi trở về nhà, tôi không nhìn mẹ chồng thêm một lần nào. Tôi gọi chồng vào phòng và nói thẳng:“Em cần một không gian riêng để dưỡng thai. Anh muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì ngay lập tức dọn ra ngoài. Em không thể sống trong căn nhà đầy sự giả dối này thêm một giây nào nữa”.
Chồng tôi có lẽ vì cảm giác tội lỗi hoặc vì lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi, không dám phản đối. Tôi yêu cầu anh dùng 3 tỷ từ khoản hồi môn mà nhà tôi đã đưa để mua một căn nhà khác.
"Tôi không cần biết anh định giải thích hay giải quyết thế nào với mẹ anh. Tôi chỉ cần biết rằng từ hôm nay, tôi và con sẽ có một nơi yên bình để sống”.Giọng tôi lạnh lùng, dứt khoát. Lần đầu tiên, tôi thấy mình đủ mạnh mẽ để đấu tranh cho hạnh phúc của bản thân.
Chỉ 1 tuần sau, chúng tôi chuyển đến một căn hộ mới. Không còn những ánh mắt dò xét, không còn những lời nói toan tính sau lưng. Tôi dành toàn bộ thời gian để nghỉ ngơi, chăm sóc thai kỳ, và tập trung vào việc chuẩn bị làm mẹ để không để những điều tiêu cực ảnh hưởng tới mình.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.