Tôi lấy vợ năm 28 tuổi. Vợ tôi kém tôi 8 tuổi. Lúc đầu, hai bên gia đình phản đối gay gắt. Nhà cô ấy thì không muốn cho cô ấy lấy chồng sớm, muốn cô ấy tập trung vào việc học. Còn nhà tôi thì thấy gia cảnh nhà cô ấy không môn đăng hộ đối.
Hồi đó, không phải nói ngoa nhưng tôi cũng thuộc dạng đào hoa, mặt mũi sáng sủa, công việc ổn định, lương cao tại một tập đoàn lớn, cộng thêm nhà lại khá giả ở trung tâm Thủ đô, nên tôi có khá nhiều những em chân dài vây quanh. Tôi cũng tự cho mình cái đặc quyền “hoàng tử” của giai Thủ đô, muốn cặp với em nào thì cặp, bỏ em nào thì bỏ. Bạn bè còn đặt cho tôi cái biệt danh “tay sát gái”.
Thế rồi em xuất hiện trong cuộc đời tôi, đột ngột và không báo trước, cũng như lúc em bỏ tôi mà đi. Hồi tôi mới biết em, em là một sinh viên vừa mới bước chân vào cổng trường đại học. Nhà em dưới quê, cũng không dư giả gì nên khi bắt đầu cuộc sống của đời sinh viên, em đã đi tìm việc làm thêm. Em làm nhân viên bán thời gian trong cái quán cà phê quen thuộc mà tôi và bạn bè hay ngồi tụ tập.
Ở em có nét xinh, nét đáng yêu của một cô gái quê chân chất, khác hẳn với những cô gái sắc sảo ở thành phố mà tôi đã thấy chán ngán. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi – một kẻ dày dặn trong tình trường, đã bị vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết của em mê hoặc. Và tôi bắt đầu lên kế hoạch “cưa đổ” em để thỏa mãn cái bản chất thích chinh phục của người đàn ông.
Tất nhiên, một cô gái vừa từ quê lên thành phố với tuổi đời còn non nớt không thể nào đủ sức chống lại “cuộc tấn công” đầy tinh vi, khéo léo của một “trai thành phố chính hiệu” là tôi. Em nhanh chóng gục đổ. Ngày tôi dẫn em về ra mắt gia đình, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt, cho rằng em không xứng với tôi, gia đình em với gia đình tôi không môn đăng hộ đối. Bố mẹ em cũng không đồng ý và muốn em phải tập trung cho việc học trước. Nhưng bố mẹ thì có bao giờ thắng được con cái. Cuối cùng, họ cũng phải tổ chức lễ cưới cho chúng tôi khi cái thai trong bụng em đã được 3 tháng.
Cưới xong, chúng tôi sống cùng với bố mẹ nên không phải lo lắng gì nhiều. Em vừa vác bụng bầu vừa đi học. Còn tôi vẫn sống cuộc sống của một giai thành phố, hàng ngày đi làm, đi chơi, đi tụ tập bạn bè. Vì ỷ có bố mẹ cộng thêm cái tính ham chơi, cả thèm chóng chán nên khi đã lấy được em rồi, tôi lại bắt đầu quay trở lại cuộc sống trước kia và ít quan tâm đến em hơn (Tôi không hề biết em đã phải chịu khổ sở, chịu sự dèm pha, mắng nhiếc của bố mẹ chồng cho đến khi đọc được nhật ký em để lại).
Cửa phòng ngủ bật mở, tôi giật mình quay đầu lại thì thấy em đang đứng chết lặng ở cửa nhìn tôi. (Ảnh minh họa)
Lấy vợ rồi nhưng tôi vẫn đào hoa không kém hồi còn trai tân. Các em vẫn cứ vây quanh tôi, tán tỉnh tôi. Mà tôi lại là một thằng đàn ông trăng hoa nên dù có yêu vợ đến mấy thì tôi vẫn không thể làm ngơ trước những lời ong bướm, lả lơi của những cô gái chân dài, xinh đẹp, quyến rũ. Và tôi đã ngoại tình.
Tôi tìm đủ lý do khước từ đi cùng em đến bệnh viện vào những buổi khám thai định kỳ để đi chơi, đi du lịch với những cô bồ của mình. Tôi cáu gắt, mắng nhiếc em khi em vặn vẹo hỏi lý do vì sao tôi về muộn, vì sao đêm không về nhà. Những lúc đó, tôi ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình mà không hề để ý đến những giọt nước mắt lăn dài trên má em. Có lẽ linh tính của người phụ nữ đã mách bảo em, nhưng vì em quá hiền lành, quá lương thiện nên em chỉ biết im lặng.
Bầu 8 tháng, em xin phép về quê thăm bố mẹ vài ngày. Bố mẹ tôi lại đi du lịch với gia đình đứa em gái nên chỉ có tôi ở nhà một mình. Buồn chán, tôi rủ bạn bè tụ tập, ăn chơi, đàn đúm tại nhà và tất nhiên là không thể thiếu những cô bồ xinh đẹp của mình.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày định mệnh đó. Khi tôi đang ân ái, mặn nồng với một trong số những bạn tình thì cửa phòng ngủ bật mở. Tôi giật mình quay đầu lại thì thấy em đang đứng chết lặng ở cửa nhìn tôi. Thì ra lo tôi ở nhà một mình không có ai chăm sóc nên vợ tôi đã về sớm, không ngờ lại bắt gặp đúng cảnh tượng chồng mình đang ngoại tình ngay trên chính chiếc giường ngủ của hai vợ chồng. Lúc đó tôi chỉ biết vừa mặc vội quần áo, vừa luống cuống giải thích. Không để tôi nói hết, em vội quay lưng bỏ chạy. Tôi đuổi theo em nhưng không kịp. Tôi bắt đầu lo lắng, em bụng bầu to thế, lại lái xe đi trong lúc tâm lý hoảng loạn, đau khổ, nhỡ có chuyện gì…
Thế rồi tiếng chuông điện thoại vang lên. Em bị tai nạn, do vết thương quá nặng nên cả em và con đều không qua được. Tôi thấy cả trời đất như sụp đổ dưới chân. Tôi hối hận vô cùng. Giá như tôi quan tâm đến em nhiều hơn, giá như tôi không trăng hoa, giá như…
Đã hai năm trôi qua sau cái ngày định mệnh đó. Nỗi đau, nỗi ân hận, nỗi nhớ em vẫn không thể nguôi ngoai, ngày ngày dày vò trong lòng tôi. Giờ thì tôi mới thực sự nhận ra rằng tôi đã yêu em nhiều thế nào, rằng tôi đã ích kỷ, tồi tệ với em đến thế nào. Giờ tôi có muốn bù đắp cho em cũng đã muộn.
Hai năm qua, tôi lên chùa ngày ngày để cầu nguyện cho em và con. Cuốn nhật ký đẫm nước mắt của em tôi vẫn để dưới gối, đêm đêm nhớ em lại lấy ra ngẫm và để tự trừng phạt chính mình vì những tội lỗi đã gây ra…
T.Long (Hà Nội) (T.Long (Hà Nội))
Vui lòng nhập nội dung bình luận.