Ngã giá trên yên xe
Khác với những hình ảnh hào nhoáng khi “rao hàng” trên mạng, những “trai gọi” thất thế hoặc ế khách phải ra đứng đường cũng chịu chung cảnh bon chen mời mọc khách đến gãy lưỡi và phải thủ sẵn chiêu trò cho mình nếu không muốn đói dài.
Một đêm mưa rả rích, đóng giả là khách làng chơi, dạo một vòng xe qua con đường Phạm Văn Chí (TP.HCM) tôi nhanh chóng được không dưới chục chàng trai bước xuống lề đường săn đón với lời quảng cáo mời mọc: “Em khỏe, giá rẻ nè anh”, rồi “Chọn em đảm bảo vui vẻ suốt đêm”… Có chàng còn ưỡn người khoe “Hàng em ok, anh yên tâm”.
Dừng lại trước một “bóng lộ” mặt trét đầy phấn, môi tô son đỏ chót, tôi nói lớn: “Giá bao nhiêu?”. Người kia giọng kéo dài nhão nhoẹt: “Nè anh ơi, một tiếng có hai xị thôi (tức 200.000 đồng), còn qua đêm anh cho em 5 xị nha (tức 500.000 đồng), bảo đảm không vui em xin gửi lại tiền anh”. Giả vờ chê đắt, tôi rú ga chạy tiếp, nghe rõ sau lưng vang lên tiếng chửi đổng: “Đúng là thằng khùng, không có tiền còn đòi sướng. Xéo”.
Tiếp tục chạy thêm một đoạn đường ngắn nữa, 4 thanh niên đứng từ bên gốc cây xà cừ ào ra chào mời ra rả. Bỏ qua những cái vẫy tay, hôn gió, tôi tiến đến một thanh niên trông vẻ nam tính và bí hiểm đứng bên góc đường, hỏi giá bao nhiêu. Khác với những chàng “hai phai” lúc trước, thanh niên này tỏ vẻ chân thành: “Em là sinh viên, nhà em nghèo tận miền Tây. Anh ủng hộ em nha, em cũng biết mát-xa chút đỉnh”. Sau một hồi tán tỉnh qua lại, chàng trai đồng ý đi khách với giá 150.000 đồng, không quên giao hẹn: “Thôi coi như tối nay anh mở hàng cho em nhưng chỉ một giờ thôi nhé”.
Phận trai đứng đường
Chàng trai giới thiệu mình tên Hoàng. Thấy khách thỏa thuận xong giá cả nhưng không tìm ngay khách sạn nào gần đó để thỏa mãn như thường gặp, Hoàng tỏ vẻ ngạc nhiên. Khi tôi yêu cầu đến Công viên Lê Thị Riêng tâm sự, lúc đầu cậu ta không đồng ý vì sợ bị lộ, phải thuyết phục “Chỉ tâm sự thôi, còn chuyện kia về lâu về dài sẽ tính” mới chịu đi theo.
Hoàng kể, quê mình ở Bến Tre, nhà nghèo nên bỏ học giữa chừng. Cách đây 3 năm, Hoàng làm công cho một tiệm buôn bán vật liệu xây dựng rồi bị chính ông chủ chuốc rượu say để “cướp đời trai”. Sau lần đó, Hoàng được ông ta cho 500.000 đồng và bảo: “Lặng im nếu muốn tiếp tục làm việc”.
|
“Trai gọi” chờ khách trên đường Nguyễn Chí Thanh. |
“Lúc đầu em cắn răng chịu đựng, nhưng cứ mỗi lần uống rượu ông chủ lại mời và gạ em. Do thân cô thế cô, không còn chỗ nào nương thân nên em đành nhắm mắt làm liều. Mỗi lần đi với ông chủ, ông đều cho em tiền. Lâu ngày thành quen, bây giờ em nhìn con gái chẳng có cảm giác gì nữa, nếu có chỉ là ý nghĩ mà thôi. Em cũng chẳng biết tương lai mình đi đến đâu nữa” - Hoàng kể.
Nói về “lộ trình” đi khách, cậu ta cho biết: “Ngay sau khi thỏa thuận xong giá cả, khách thường yêu cầu đến ngay khách sạn rồi lao vào giày vò thân thể. Ban đầu, em thấy nhục nhã, chỉ nằm yên cho khách thích làm gì thì làm. Nhưng sau đó sợ khách phàn nàn, em cũng phải cố gắng phục vụ”, Hoàng chua chát nói.
Không có chiêu thì đói dài
Hoàng cũng không ngần ngại chia sẻ: “Làm nghề “trai gọi” cũng phải biết làm mới mình. Trong giới này rất đông người nên mỗi “trai gọi” cũng có cách thu hút khách riêng, nếu không biết thu hút khách chỉ có đói dài”. Cậu ta bật mí luôn, việc đứng im thin thít ở gốc cây trong khi các đồng nghiệp ào ra đường mời mọc chính là độc chiêu hút khách của mình. “Em không làm mất giá mình bằng cách ra đường vẫy khách. Đứng một mình ở gốc cây giả thẹn, để khách cứ ngỡ mình là “gà” mới, khách nào mà chẳng thích người mới?” – cậu ta cười.
Đang dở cuộc trò chuyện, Hoàng bỗng ngửa tay: “Hết giờ rồi, anh trả tiền cho em về kiếm mồi khác”. Đã cầm 150.000 đồng nhét vào túi, nhưng nghĩ thế nào cậu ta quay lại trả tờ giấy bạc 50.000 đồng, nói: “Em lấy 100 thôi, coi như đây là tiền trò chuyện mà không làm chuyện kia. Một tháng có thể em làm được 15 chai (tức 15 triệu đồng) đấy”.
(Theo Trí Thức Trẻ/Soha.vn)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.