Ngay sau ngày cưới, tôi đã nghĩ tới nhiêm vụ kinh hoàng mà mình cơ bản sẽ phải chấp pháp: Nấu cơm!
Quan điểm đã rõ nhưng làm thế nào bây giờ mới là quan trọng. Hồi yêu nhau, chính mồm anh ta đã nói ra đằng lưỡi: Tôi yêu cô là vì thấy cô từng học lớp nấu ăn, thi đỗ loại giỏi.
Phải cứu lấy mình trước khi trời cứu may ra còn kịp! Tôi bóp trán ủ mưu thực hiện ước mơ: Không phải lao đầu vào bếp. Cuộc đời này còn dài lắm, mấy chục năm phải nấu cơm thì coi như xong phim, người lúc nào cũng đậm mùi nước mắm, mùi tôm cá tanh ngòm…
Bị dồn vào chân tường thì con người vẫn tìm ra lối thoát. Sáng sớm chồng nằm ềnh trên giường nói như ra lệnh: Cô dậy nấu cơm đi chứ, định thi ngủ với tôi à, chưa có cuộc thi nào được phát động đâu nhé.
Quả này móm nặng rồi, tôi lồm cồm bò dậy lao xuống bếp nấu cơm. Khi con người bị điên sẽ làm những chuyện phi thường, tôi nấu nồi canh cải với thịt băm thì tương luôn nửa bát muối vào.
- Nào chồng thân yêu nhất của em ơi, dậy xơi cơm sáng đi!
Tôi múc cho lão bát canh ăn trước. Vừa hớp môi canh, mồm lão dúm lại vì mặn, lưỡi quăn lên chẳng nói được câu nào. Hay lắm, sắp tới đoạn phim hay. Chồng vội chạy ra bể múc nước thâu mặn, mồm ngáp ngáp.
- Cô bị thần kinh à, đầu óc để đâu mà nấu mặn chát thế hả?
Bài thực hành đầu tiên coi như thành công. Tôi tranh thủ lẻn ra ngoài ăn tạm bán bún riêu cua chống đói. Toàn bộ cơm canh bữa sáng tạm thời phải đổ cho lợn hành xóm ăn.
Bữa chiều tôi lại tiếp tục chiên cá sống nguyên, luộc thịt lợn lòng đào cho lão ăn. Đức ông chồng điên tiết hất mâm cơm xuống đất cho chó xơi hết. Tuy nhiên bữa tối tôi cố tình nấu còn tồi tệ hơn nhiều, canh không nêm muối, cơm nhão như cháo, rau sống không rửa. Chồng tôi điên quát: Bao nhiêu thành tích cô học nấu ăn để đâu rồi hả, lại còn bằng tốt nghiệp loại ưu nữa. Tôi bình tĩnh ép cơ cho nước mắt trào ra:
- Chồng thân yêu ơi, hồi ở trường nấu ăn em toàn đi chơi, có học hàng gì đâu. Cái bằng tốt nghiệp này em mua đấy ạ.
Chồng thấy vậy thì xuống nước: Thôi đừng khóc nữa, để tôi nấu vậy!
Vui lòng nhập nội dung bình luận.