Vợ bầu 7 tháng khóc như mưa tiễn chồng đi lao động nước ngoài

Chủ nhật, ngày 17/09/2017 10:16 AM (GMT+7)
Bức ảnh người chồng Mạnh Khang vừa xoa bụng bầu, vừa lau nước mắt cho vợ gây xúc động với nhiều người.
Bình luận 0

Những dòng tâm sự và bức ảnh ghi lại cảnh đôi vợ chồng trẻ Bắc Giang, Lan Duyên và Mạnh Khang, bịn rịn chia tay nhau tại sân bay nhận được hơn 15.000 lượt like và 2.000 bình luận chỉ sau vài giờ đăng tải.

Đôi uyên ương yêu nhau được 4 năm và tổ chức đám cưới tháng 1/2017. Chồng Duyên tốt nghiêp Đại học Công nghiệp Thái Nguyên, giờ sang Nhật làm kỹ sư cơ khí. Ngày 1/9, cả gia đình tiễn anh sang xứ người làm việc ba năm. "Tôi rất buồn khi phải xa chồng trong thời gian này. Ngày tôi sinh con, anh chắc chắn cũng không thể có mặt bên tôi, nhưng vì tương lai, tôi phải nén lại mọi cảm xúc", cô gái mang bầu 7 tháng tâm sự.

img

Bức ảnh hai vợ chồng Duyên bịn rịn chia tay nhau khi Khang chuẩn bị đi Nhật khiến nhiều người xúc động.

Dưới đây là chia sẻ khiến nhiều người xúc động của Lan Duyên:

Không có tình yêu nào toàn màu hồng. Tình yêu của chúng mình cũng vậy, cãi nhau ti tỉ lần, chia tay hàng trăm lần, nhưng lần nào người làm hòa cũng là anh. Em học dưới Hà Nội, anh ở tận Thái Nguyên, mà hễ khi nào em giận anh cũng xuống tận nơi để làm lành... Đến khi mình lấy nhau, anh vẫn vậy, vẫn ân cần, chu đáo, quan tâm em từ những cái nhỏ nhặt nhất. Anh ít nói, ít thể hiện sự yêu thương nhưng anh tốt, hiền lành chăm chỉ nổi tiếng ở làng. 

Nhà anh bố mẹ đều đi làm nhưng mẹ vẫn tranh thủ cấy thêm mấy ruộng lúa, trồng thêm ruộng rau. Sắp đến ngày cấy, anh đã dặn trước em là không phải đi, để anh và mẹ thôi, em ở nhà lo cơm nước. Thế mà sáng sớm trước khi đi, anh vẫn tranh thủ mua cái bánh để ở nhà em ăn, trưa anh vẫn tranh thủ về trước để hộ em cơm nước, anh không bao giờ để em phải làm gì một mình. 

Ngày em có bầu, em mừng một anh mừng mười. Anh bảo từ giờ không bao giờ thèm cãi nhau, không bao giờ thèm giận nhau với em nữa. Thế nhưng làm sao tránh khỏi, thi thoảng mình vẫn giận nhau, nhưng cứ một lúc lại thôi, em không thể giận nổi vì cái tính tếu táo, hài hước của anh.

Em bầu bí, anh cũng chưa đi làm đâu cả, nên ngày ngày hai vợ chồng ở nhà lo cơm nước cho bố mẹ. Anh lúc nào cũng chỉ tìm xem em bầu bí ăn gì là tốt nhất, anh cẩn thận mua cho em từng quả dừa về bổ rồi bê tận nơi cho em. Hôm nào em kêu mệt là anh mua cam, vắt cam mang tận giường cho em uống. Anh quan tâm em tới nỗi ngoài cổng có bụi mía vài cây thôi, trong đó có một cây cao hơn những cây còn lại, chỉ được có vài đốt chưa ngọt, anh cũng phải chặt cho em ăn. Sáng sáng anh thường là người dậy trước, anh lọ mọ đi rang cơm cho em, hôm thì luộc cho em quả trứng rồi mang vào tận giường khẽ gọi em dậy ăn...

img

Duyên rất buồn khi phải xa chồng, nhưng đành chấp nhận vì tương lai của hai người.

Anh cũng chưa bao giờ để em đi đâu một mình. Em bán ít hàng trên mạng cho đỡ buồn, anh cũng tranh đi đưa hàng cho em. Anh còn chăm chỉ đăng bài cùng em, dù không được bao nhiêu đâu nhưng vui lắm. Em dành được số tiền lần đầu kiếm ra mua cho anh cái bàn để máy tính chỉ 650 nghìn. Vậy mà em thấy hạnh phúc thế, anh cũng vậy, anh hăng say lau chùi, ngắm vuốt và không ngừng nói cám ơn em.

Thế rồi cũng đến ngày anh phải đi xa, bươn chải kiếm đồng tiền để lo cho cuộc sống. Anh đi Nhật, anh xa em, khi đứa con trong bụng bắt đầu bước sang tháng thứ bảy. Anh không thể ở lại đến khi con chào đời. Ngày họ thông báo lịch bay em khóc nhiều lắm, đêm em chẳng thể ngủ được cứ khóc nghẹn, tim đau như cắt. Anh an ủi động viên như thế nào em cũng vẫn khóc. Anh vẽ ra tương lai thật đẹp trước mặt để em nín, anh bảo sang đó "chồng làm được nhiều tiền, vợ ở nhà không phải bán mấy đồ lung tung trên mạng nữa. Vợ muốn mua gì cho con, cho vợ cũng được, chồng làm gửi tiền về cho, vợ ở nhà chỉ việc ăn ngủ nghỉ để con sinh ra được khoẻ mạnh".

Anh chỉ lo em ở nhà buồn và vất vả, anh dặn bố mẹ không để em đi mua thức ăn một mình nguy hiểm dù nhà chỉ cách chỗ bán thức ăn chưa đầy 500m. Anh dặn bố nếu nấu cơm bố bưng mâm cho em, không để em bưng nặng, anh dặn mẹ, con đi rồi vợ con ở nhà buồn thì bố mẹ để vợ con lên nhà ngoại ở cho thoải mái...

Ngày anh đi, cả nhà đưa anh ra sân bay, em không tin phút giây vợ chồng sắp xa nhau nó lại đau đến thế... Em khóc nấc, có thể ngất đi đươc ấy, anh chỉ biết lau nước mắt, vỗ về em, dặn dò em như dặn con nít vậy. Anh dặn em ăn uống đầy đủ, dặn em đi lại chậm rãi, dặn em không được khóc, không được buồn nhiều anh đi anh lại về... 

Sang đó anh bắt đầu công việc từ 5 giờ chiều tới 4 giờ sáng hôm sau... 9 giờ tối được về nhà ăn cơm, anh tranh thủ gọi cho em. Nhìn anh xúc từng thìa cơm vào mồm vội vàng, ăn nhanh để kịp quay lại làm việc, không nói được mấy câu, em thương anh vô hạn. Em chỉ biết khóc nhưng lén quay đi, không để anh thấy, sợ anh không yên tâm làm việc. Anh bận làm suốt nhưng không quên quan tâm em. Em lên ngoại ở, anh nhắn tin cho mẹ, nhờ mẹ động viện chăm em thật kỹ. Khi về nội chơi anh lại nhắn tin dặn mẹ anh mua đồ này đồ kia cho em ăn, không để em làm gì nặng, em đi khám, đi siêu âm mẹ nhớ đưa em đi, không để em đi một mình...

Em cám ơn anh về tất cả, em cảm thấy mình may mắn lắm khi được làm vợ anh, được làm con dâu của bố mẹ. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, chồng yêu của em.

Mộc Miên (VnExpress)
Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem