Tôi và anh kết hôn tới nay cũng đã được 5 năm và có với nhau một cô nhóc kháu khỉnh. Cuộc hôn nhân này của tôi có được là nhờ mai mối chứ không phải tự tìm hiểu, quen biết. Được giới thiệu anh có việc làm ổn định, gia đình nề nếp nên tôi đồng ý cưới. Hoàn cảnh gia đình tôi hơi phức tạp nên bố mẹ anh không ưng lắm nhưng vì cả 2 chúng tôi đều quyết tâm lấy nhau nên họ cũng phải chấp thuận.
Cưới xong, tôi muốn xin đi làm lại nhưng gia đình chồng không cho, mẹ chồng tôi nói đằng nào cũng mất tiền thuê ô sin nên chi bằng tôi nghỉ việc, ở nhà chăm sóc cho gia đình chồng thì tốt hơn. Cả nhà chồng tôi đều tán thành ý kiến của mẹ chồng nên tôi cũng chẳng còn cách nào phản kháng, đành phải nghe theo. Và cuộc sống làm dâu đầy bi kịch của tôi chính thức bắt đầu từ đó.
Nhà chồng tôi rất nề nếp nên mọi chuyện từ ăn uống tới sinh hoạt đều rất khắt khe. Bữa cơm nào cũng phải có đủ 5 món, có thể hơn chứ không được thiếu và đặc biệt, các món ăn không được lặp lại trong tuần. Riêng việc nghĩ xem hôm nay ăn gì để cả nhà chồng hài lòng cũng khiến tôi đau đầu, tốn sức.
Tôi nên làm gì để cuộc sống của mình không bế tắc thế này nữa đây (Ảnh minh họa)
Mọi công việc trong nhà dù là nhỏ nhất mẹ chồng cũng đều khoán trắng cho tôi. Cả nhà chẳng ai mảy may động tay động chân vào việc gì, đến cốc nước ăn cơm cũng ngồi bàn sai tôi lấy. Tôi có cảm giác mình đang biến thành ô sin đích thực cho cả nhà chồng. Sáng dậy sớm, tới gần khuya mới được đặt lưng lên giường. Hễ tôi làm sai việc gì là mẹ chồng tôi liền không tiếc lời mắng nhiếc, nhạo báng tôi là con không cha, không ai dạy dỗ.
Đã nhiều lần tôi có ý định giải thoát cho mình khỏi cuộc hôn nhân này nhưng con gái tôi còn quá nhỏ. Tôi không muốn con gái mình lớn lên cũng phải chịu cảnh bị người ta hạ nhục vì không có bố như tôi. Vậy là tôi lại cố nuốt nước mắt vào trong phục dịch họ, để con mình có ông bà, có cha và có cô chú như bao đứa trẻ khác.
Tôi cứ ngỡ mình sẽ cam chịu mãi kiếp sống đày đọa đó nếu như không có ngày mẹ đẻ tôi gặp tai nạn, và bộ mặt thật của mẹ chồng tôi mới chính thức bộc lộ rõ.
Mẹ đẻ tôi không may bị bọn tổ lái đâm phải nên phải nằm viện. Họ hàng bên ngoại đều ở xa, còn bên nội thì đã xa lánh mẹ con tôi từ lâu nên tôi đã xin phép gia đình chồng cho tôi đươc về chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ chồng tôi không những không đồng ý còn nói:
- Ở đâu ra cái thứ con dâu bỏ việc nhà chồng về chăm mẹ đẻ như thế. Mày không được phép đi đâu hết. Mày đã là dâu nhà này, phải có trách nhiệm chăm sóc, hầu hạ, không được bê trễ.
Tôi không ngờ mẹ chồng lại ích kỷ đến thế, hóa ra họ cần tôi về chỉ để làm ô sin cho gia đình họ. Quá phẫn uất vì hành động quá đáng của mẹ chồng, ngay sáng hôm sau tôi đã tự thu dọn đồ đạc và dẫn con về nhà ngoại. Trong gần hai tuần tôi về chăm sóc mẹ, nhà chồng tôi biết chuyện mẹ tôi gặp nạn mà chẳng ai có một lời hỏi thăm, quan tâm kể cả là chồng tôi.
Tôi buồn và thất vọng nhiều lắm. Gần 1 tháng sau, mẹ đẻ tôi khỏi bệnh, mẹ muốn tôi quay lại nhà chồng tạ lỗi. Tôi nhất định không chịu vì tôi nào có lỗi, không lẽ hiếu thuận với mẹ mình cũng là cái tội. Nhưng trước sự quyết tâm cùng những giọt nước mắt của mẹ, tôi cũng đành nín nhịn nỗi đau, nỗi uất ức mà quay lại nhà chồng.
Nào ngờ vừa thấy mẹ con tôi, mẹ chồng tôi đã cầm chổi xua đuổi. Mẹ chồng tôi ra sức mắng nhiếc mẹ đẻ tôi không biết dạy con. Thậm chí, mẹ chồng còn bắt mẹ đẻ tôi quỳ xuống chân bà thì bà mới chấp nhận cho tôi quay lại. Không ngờ, chồng tôi cùng đồng tình với mẹ mình. Không thể chịu nổi trước hành động quá đáng của gia đình chồng, tôi đã đề nghị ly hôn ngay trước mặt gia đình chồng rồi tôi đưa mẹ rời ngay ra khỏi căn nhà không có tình người ấy.
Mấy hôm nay mẹ tôi luôn khuyên bảo tôi hãy quay lại, nhưng tôi nhất định không muốn về nơi địa ngục đó thêm một giây phút nào nữa. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh con gái nhỏ phải chịu cảnh không cha, không ông bà nội bên cạnh là tôi lại thấy lòng đau nhói.
Tôi nên làm gì để cuộc sống của mình không bế tắc thế này nữa đây.
Mai Thủy (Một thế giới)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.