27 tháng Chạp chồng tôi gọi điện về bảo Tết năm nay anh không về quê ăn Tết Tôi rất bất ngờ và cũng lo lắng không yên. Tôi gặng hỏi lý do là gì, anh nói công ty cũng có hai người không về quê ăn Tết, anh ở lại với họ cho vui.
Tôi và chồng cãi nhau nảy lửa với quyết định đó của anh. Cả năm mới có cái Tết, vậy mà anh không về quê cùng bố mẹ, vợ con, lại ở trên thành phố ăn Tết với đồng nghiệp cho vui? Thử hỏi ai mà không thấy bất mãn, bức xúc?
Thấy chồng khăng khăng một mực muốn làm như vậy, trong lòng tôi nảy sinh nghi ngờ anh đã thay lòng có người khác, muốn dành người gian cho cô ta.
Tôi về quê sinh con nhờ mẹ chồng chăm sóc, đến nay con tôi được 4 tháng rồi.
Vốn tôi định ăn Tết xong sẽ đưa con lên thành phố, nhờ bà nội hoặc bà ngoại lên đó trong giúp để mình đi làm.
Nhưng cũng từ khi tôi sinh bé thì chồng bắt đầu lạnh nhạt với vợ. Anh không về quê thăm vợ con, chỉ gọi điện. Buổi tối hết giờ làm tôi muốn nói chuyện với anh nhưng chồng thường xuyên kêu bận, dặn dò vợ con qua loa vài câu rồi cúp máy. Nhiều khi tôi gọi điện nghe được tiếng ồn ào, tiếng còi xe, biết anh đang ở ngoài đường.
Dù có nghi vấn trong lòng nhưng tôi và con đang ở dưới quê, con thì nhỏ quá, tôi chỉ đành cắn răng chấp nhận không biết làm thế nào. Nhưng tới mức Tết cũng không về thì tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Sau khi suy nghĩ 30 Tết tôi quyết định một mình lên thành phố tìm chồng, làm cho ra lẽ mọi chuyện, dù có là sự thật phũ phàng thì tôi cũng muốn đối mặt với nó.
Tôi về thẳng phòng trọ trước đây của hai vợ chồng, phát hiện có người trong nhà. Sau vài tiếng gõ, cánh cửa mở ra, tôi và chồng bốn mắt nhìn nhau. Tôi chết lặng khi nhìn thấy bộ dạng của chồng. Anh gầy và xanh quá, điều đáng nói là một bên chân của anh phải chống nạng, loay hoay mãi mới ra mở cửa được cho tôi.
Tôi cuống lên hỏi anh sao lại đến nông nỗi này, cũng không một lời báo với vợ con, bố mẹ? Hóa ra mấy tháng gần đây chồng tôi ngày đi làm, tối đi ship hàng thêm tăng thu nhập. Trong một tối đi về muộn, anh chẳng may gặp tai nạn. May mắn là anh chỉ bị rạn xương đùi trái, dưỡng khoảng 1- 2 tháng là sẽ hồi phục hoàn toàn.
Anh không muốn gia đình lo lắng nên quyết định không về quê ăn Tết. Hơn nữa tiền viện phí cũng tốn một khoản, anh không còn nhiều tiền, gom góp có bao nhiêu gửi hết về quê cho vợ sắm Tết, còn anh thì ở lại đây.
Nhìn phòng trọ đơn sơ, anh không mua gì ăn Tết cả mà tôi thấy đau nhói lòng. Nếu tôi không lên, anh sẽ phải ăn Tết trong tình cảnh này, thậm chí thiếu thốn hơn ngày bình thường.
Tôi cũng hối hận vô cùng, sao có thể nghi ngờ chồng? Anh vốn là người chăm chỉ, lam lũ, luôn hy sinh vì người khác, có gì ngon đẹp cũng nhường cho vợ, nhận phần thiệt về mình…
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc, thuê xe cho hai vợ chồng cùng về quê ăn Tết với ông bà. Mọi người có thấy chồng tôi "dở hơi" không? Có khó khăn, bệnh tật, thiếu thốn cũng giấu bố mẹ, vợ con, tự chịu đựng một mình.
Bình thường anh chẳng bao giờ mua sắm cho bản thân nhưng với con và vợ thì lại không hề tiếc. Chồng tôi “dở hơi” thật nhưng suốt quãng đường về nhìn một bên chân bị thương của anh mà tôi cứ khóc mãi không thôi…
Vui lòng nhập nội dung bình luận.