Lâm Hùng - một chàng trai trẻ phong độ, điển trai, có một tình yêu mãnh liệt với Lan Nhi. Nhưng rồi, người con gái anh yêu thương hơn cả bản thân đã bán mình để có được danh tiếng trong con đường showbiz.
Vì hận thù, anh quyết định nghe lời bố cưới Lam làm vợ. Hai người chấp nhận kết hôn vì hai mục đích khác nhau. Nhưng liệu rồi, sau đám cưới không tình yêu đó, giữa Hùng và Lam có tìm được tiếng nói chung hay không?
|
Phần 6: Sau ly hôn cho anh bắt đầu yêu em!
Cả hai cùng ăn cơm nhưng không có ai muốn lên tiếng trước. Không lẽ hiệu ứng của nụ hôn hồi chiều mạnh mẽ tới vậy? Lâm Hùng khẽ liếc nhìn người con gái trước mặt mình. Trái tim khẽ nở một nụ cười bình yên! Bất ngờ, Lâm Hùng gắp thức ăn cho Lam, anh khẽ nói:
- Ăn đi, tôi không bỏ thuốc độc vào đâu.
Lam không nói gì, chỉ cặm cụi ăn. Nàng ăn hết thức ăn mà Lâm Hùng gắp cho. Nét cười trên mặt Lâm Hùng càng đậm hơn. Anh gắp thêm thức ăn cho Lam, cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt khó hiểu nhưng có ý là đừng làm thế nữa. Lâm Hùng cười cười, mặc cho ánh mắt cảnh cáo của Lam, anh vẫn gắp thêm thức ăn vào bát nàng:
Có lẽ, nàng nên chấp nhận sự thật đó chính là lúc này (Ảnh minh họa)
- Yên tâm, tôi không bỏ thuốc kích dục đâu, cứ ăn đi!
Lam khẽ bật cười. Nàng cố lấy lại vẻ điềm nhiên nhìn Lâm Hùng:
- Anh im miệng và ăn đi được không?
***
Lâm Hùng đưa cho Lam một tách trà nóng. Hai người đứng ngoài ban công ngắm nhìn bầu trời trong vắt, lấp lánh những vì sao. Trời những ngày cuối xuân dịu dàng, cái lạnh có lẽ chỉ đủ để người ta có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau. Lam nhấp một ngụm trà rồi quay nhìn Lâm:
- Anh sẽ sống như thế nào nếu không có tôi? Anh sẽ nói chuyện với ai? Sẽ nhìn ai? Sẽ ăn cùng ai? Và cả ngủ cùng ai nữa?
- Tại sao cô lại hỏi tôi thế?
- Tôi thấy, bản thân mình là một kẻ cô đơn, nhưng anh còn cô đơn và yếu đuối hơn cả tôi.
Lâm Hùng lặng nhìn Lam, thực sự, cô gái này có thể nhận ra điều đó nơi anh sao? Lam nhìn anh, giọng vẫn nhẹ như gió nhưng là cơn gió xoáy vào lòng anh:
- Anh không có nhiều bạn bè, anh không có mấy cuộc vui, anh không nuôi một con vật nào bên mình, nhà rộng, nhưng anh cũng không trồng cây, không trồng hoa. Nhà, ban công, phòng ngủ, phòng làm việc, tôi luôn có một cảm giác cô đơn và trống trải đến kì lạ.
- Cô đừng suy bụng người.
Lam khẽ cười:
- Anh không muốn có bạn, vì anh sợ một ngày nào đó họ cũng sẽ ra đi, anh sợ những cuộc vui vì có quá nhiều lúc anh phải đối mặt với những nỗi u buồn của mình, anh sợ nuôi con vật nào đó vì anh không có thời gian cho chúng, anh không thích trồng cây, vì anh sợ ko chăm sóc được chúng. Anh yếu đuối tới mức không thể tin tưởng được bản thân mình có thể mang hạnh phúc đến được cho ai. Bất kể ai, từ người, tới con vật hay chỉ là những cái cây bé nhỏ. Anh thật sự là một chàng gay đáng thương. Hay những người như anh đều tự ti như thế?
Hùng khẽ lấy một nụ cười trên môi:
- Cô nói cái gì cũng đúng, nhưng cái cơ bản nhất thì lại sai.
- Tôi nói sai chỗ nào?
- Chỗ bản chất nhất!
***
Hùng đã dậy sớm và đi làm từ khi nào. Lam lặng lẽ nhấp cà phê và đọc báo buổi sáng. Lật trang đầu tiên của tờ báo sáng nay, ly cà phê trên tay Lam rơi xuống đất. Lan Nhi, Lâm Vương, Lâm Hùng tất cả họ đều có mặt trên trang báo này, chỉ có điều, khuôn mặt không được chụp chính diện, có lẽ là chụp lén. Và dòng tít: "Diễn Viên Lan Nhi, hẹn hò với con và cặp bồ với bố!". Đầu óc Lam quay cuồng nhưng thứ mà Lam nghĩ được duy nhất là Lan Nhi. Lam vơ vội chiếc áo khoác mỏng và lao ra khỏi nhà.
Lam đập cửa nhưng không ai nghe, gọi điện thoại nhưng số thuê bao không liên lạc được. Nàng cuống lên, gọi cho Lâm Hùng. Lâm Hùng bình tĩnh hơn nàng tưởng. Giọng anh khá thong thả: Em đừng lo, chắc cô ấy chỉ ở trong nhà thôi. Đợi anh đến!".
Cánh cửa khóa trái. Lâm Hùng mang theo thợ sửa khóa nên anh ta nhanh chóng mở được cửa. Lan Nhi nằm trên sàn nhà, bên cạnh, lọ thuốc ngủ liều cao vương vãi. Cô ấy đã uống khá nhiều. Lam hét lên: Lan Nhi, Lan Nhi, sao lại như thế này?
***
Lam đứng nhìn Hùng lặng lẽ ngồi bên cạnh Lan Nhi, cô ấy được đưa tới viện kịp thời nên không ảnh hưởng đến tính mạng. Thì ra, người đàn ông mà cô ấy yêu suốt những năm sinh viên, và cả sau này nữa chính là chồng nàng, Lâm Hùng. Tại sao cuộc đời lại sắp đặt tất cả bọn họ quanh quẩn bên đời nhau như thế?
Trước khi kết thúc mọi thứ, người Lan Nhi nghĩ tới duy nhất là Lâm Hùng. Cô không còn ai nữa, chỉ còn chút hi vọng là một ngày nào đó Lâm Hùng sẽ tha thứ cho cô. Nhưng chính cô cũng không biết, người đàn ông mà cô đã lên giường, người mà cô đổi thân xác mình lấy sự nổi tiếng lại chính là cha của anh. Cô đã tham lam muốn có mọi thứ. Nhưng hôm nay, khi báo chí phanh phui ra sự thật này, thì người đầu tiên không thể chấp nhận được cũng chính là cô.
Lam liếc nhìn những dòng cuối cùng mà Lan Nhi viết: Lâm Hùng, em ngàn lần có lỗi với anh. Nếu có kiếp sau, nhất định em không bao giờ đi con đường em đã chọn. Anh mãi là người đàn ông duy nhất em yêu. Xin hãy tha thứ cho em!
Lam khẽ nhét bức thư của Lan Nhi vào tay Hùng. Nàng lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Trong cuộc đời này, mọi con đường dẫn bạn đi, đều là do bạn lựa chọn. Lam, nàng sẽ lựa chọn như thế nào? Nàng lấy Lâm Hùng vì mục đích trao đổi, Lâm Hùng lấy nàng vì muốn có vật thế thân. Cả hai đến với nhau đều vì mục đích cá nhân. Hai con người rời rạc ấy ghép lại với nhau, hẳn vẫn chỉ là hai người rời rạc mà thôi.
Có lẽ, nàng nên chấp nhận sự thật đó chính là lúc này. Có phải thời gian qua, nàng đã sống quá ảo tưởng hay không? Trái tim nàng cũng ảo tưởng theo nàng. Kể cả là việc Lâm Hùng có là gay hay không? Chính nàng, chính nàng đã là kẻ ru mình trong những ý nghĩ ảo tưởng vô cùng ấy. Nàng đã không thể điều khiển bản thân mình khi bên người đàn ông đó.
***
Lam bước chân về tới cổng nhà mình. Người ta có rất nhiều nơi để có thể đi, nhưng chỉ có duy nhất một nơi gọi là nhà để về. Nhưng nàng cảm thấy, mình thật sự không có nơi nào để về. Đôi tay nàng lưỡng lự đặt trên chiếc chuông màu trắng. Giờ này, có lẽ người đàn bà ấy đã ngủ rồi. Cánh cửa lạnh lùng này, đã bao nhiêu ngày, nàng ngồi nép vào đó mà khóc. Nhà của cha mẹ nàng, nhưng không phải của nàng. Nàng muốn lấy lại nó nhưng nàng hiểu, nàng mãi mãi không bao giờ lấy được những gì thân yêu, ấm áp đã từng có ở nơi này. Nó chỉ còn lại trong tâm tưởng của nàng và tiếp tục khiến nàng nuối tiếc mà thôi. Nhưng, dù nó chỉ còn là dư âm, nàng vẫn muốn được vào đó, ngồi trong căn phòng mà nàng đã lớn lên.
Hai phút sau khi nàng bấm chuông, có một người đàn ông ra mở cửa. Nàng nghĩ, chẳng lẽ, bà ta đưa người tình về nhà? Nhưng người đó không biết nàng là ai. Người đó chỉ biết, người đàn bà ấy đã bán ngôi nhà này cho họ. Nàng đã hỏi người đó tới năm lần và người đó đều gật đầu.
Lam cười, nước mắt chảy xuống miệng nàng mặn chát. Là nàng quá ngây thơ, nàng quá ngốc nghếch. Nàng không thể nào bước chân đi. Nàng ngồi đó, tâm trí nàng không khóc, lí trí nàng không khóc mà sao nước mắt cứ lã chã rơi. Đôi chân Lam không thể bước được nữa, nàng ngồi bên mép cổng, mặc cho nước mắt rơi hối hả trên gò má. Chưa bao giờ nàng thấy mình bơ vơ như thế!
Nàng còn gì trên đời? Chỉ còn hai bàn tay trắng. Người đàn ông ngày nào lấy áo che cho nàng trong đêm mưa cũng đã bước ra khỏi cuộc đời nàng. Còn người đàn ông nàng gọi là chồng, lại chỉ là người dưng. Lâm Hùng, anh chỉ là người dưng thôi sao? Trong lúc đớn đau tuyệt vọng nhất, nàng lại chỉ nghĩ tới Lâm Hùng. Chỉ có hình ảnh của anh còn lại trong tâm trí nàng. Lẽ nào, người đàn ông ấy đã bước vào trái tim nàng tự lúc nào mà chính nàng cũng không biết?
***
Lam không nhớ gì, nàng chỉ biết mình thiếp đi, nàng cố mở mắt nhưng không thể nào mở được. Và cơ thể nàng được nhấc bổng lên, bao bọc trong một cảm giác ấm áp lạ kì. Trong mơ, nàng khẽ gọi tên một người: Lâm Hùng!
Lam từ từ mở mắt. Lâm Hùng ngồi bên cạnh nàng. Đôi mắt nâu nhìn nàng đăm đăm vẻ lo lắng. Nàng cứ ngỡ, mình vẫn còn lạc giữa cơn mơ. Tới khi giọng nói ấm áp ấy khẽ khẽ vang lên:
- Lam, cô tỉnh lại rồi à?
- Sao tôi lại ở đây?
- Người ta nhặt được cô như con mèo gặp nước mềm nhũn bên đường! May mà cô vẫn còn sống!
- Nhi thế nào rồi!?
- Cô ấy không sao rồi. Cô nên nghĩ cho mình đi.
- Lâm Hùng, Tôi muốn rời khỏi đây, chúng ta chia tay đi?
Người đàn ông ấy đã bước vào trái tim nàng tự lúc nào mà chính nàng cũng không biết (Ảnh minh họa)
Lâm Hùng khựng người lại, anh nhìn Lam bằng tia nhìn khó hiểu:
- Tại sao? Cô thấy không thoải mái khi ở đây sao?
Lam đưa mắt tránh cái nhìn của Lâm Hùng:
- Ba năm tôi sẽ sống như một cái bóng bên anh để lấy lại căn nhà của tôi, còn tôi, chỉ là vật thế thân trong con mắt của anh. Vốn dĩ cả hai chúng ta không có gì gắn bó. Nên tốt nhất là kết thức đi!
Lâm hùng nhìn Lam rồi khẽ gật đầu:
- Nếu cô thực sự muốn vậy thì tôi cũng không chối từ. Vậy chúng ta kết thúc mọi thứ tại đây.
- Được!
Lam cuộn mình lại trong chăn, ý muốn Lâm Hùng ra ngoài, để cô được yên tĩnh. Khi cánh cửa khép lại. Nước mắt Lam rơi lã chã. Trái tim nàng thực sự cảm thấy đau đớn. Dù đoán biết được phản ứng đó của Lâm Hùng nhưng trái tim nàng vẫn thấy đau. Thực sự, người đàn ông ấy không hề có chút tình cảm nào với nàng sao?
***
Lam sắp xếp đồ đạc, quần áo. Thật ra của nàng cũng không có gì nhiều. Đêm qua Lâm Hùng không ở cùng nàng. Cũng tốt, anh không muốn mình quyến luyến quá nhiều. Sai lầm của nàng không phải là đã tới đây, sai lầm của nàng chỉ là nàng đã yêu một người đàn ông không nên yêu. Nàng đặt tờ giấy ly hôn đã ký trên bàn và lặng lẽ mang đồ xuống nhà.
Nhưng vừa bước xuống, nàng đã nghe thấy tiếng một chú cún con và một chú mèo đang nô nghịch cắn tai nhau dưới sàn nhà. Ngoài ban công trống hoắc hôm nay đầy màu sắc của những chậu hoa nhỏ và cây cảnh rất đẹp. Lâm Hùng bước ra, nhìn nàng mỉm cười:
- Chỉ là, anh muốn học cách thương yêu người khác. Nếu như em muốn kết thúc chuyện này. Anh đồng ý. Nhưng sau khi tất cả mọi thứ chấm dứt, em có thể cho anh được bắt đầu yêu em không?
(Hết)
Khỏi phải nói tôi mát mặt thế nào với chúng bạn khi nhan sắc xinh đẹp của em khiến lớp tôi ồ lên kinh ngạc.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.