Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Giờ gặp lại Ôlêch Côngxtantinôvich, ông mở rộng cánh cửa, tươi cười đón khách. Trước mặt chúng tôi là một ông già ngoài 70 tuổi, nhưng ánh mắt vẫn hồn nhiên, nhân hậu và long lanh một ngọn lửa bí ẩn.
Vâng, đã gần 30 năm trôi qua từ ngày ấy, Nghệ sĩ công huân, nhà quay phim nổi tiếng của Liên Xô đã đi qua nhiều cuộc chiến tranh và bây giờ cùng với vợ cũng là nhà quay - bà Xvetlân Nhicôlaevna, cả hai ông bà về dạy ở trường Đại học Điện ảnh toàn NGa VGIK (trước là Trường Điện ảnh Liên bang Xô Viết). Nhân dân Nga yêu mến hai ông bà và gọi họ là "Người Việt Nam". Bên ấm trà thoang thoảng mùi hương hoa, sau khung cửa là bầu trời Nga xanh biếc trầm lắng, ông kể cho chúng tôi nghe những kỷ niệm của một thời trai trẻ hào hùng, oanh liệt.
Một trong những kỷ niệm mà tôi nhớ là khi quay phim "Phóng sự từ miền Bắc Việt Nam", kết thúc bằng cảnh lớp học mẫu giáo tại nơi sơ tán. Tôi đưa các cháu giấy bút và bảo các cháu muốn vẽ gì thì vẽ nấy. Các cháu gái vẽ cảnh thanh bình: bố, mẹ, nhà cửa, làng mạc, cây cối… Các cháu trai vẽ máy bay Mỹ cháy, súng bắn, chiến tranh. Riêng có một cháu trai ngồi im không vẽ gì cả. Tôi lại gần, hỏi cô giáo: "Tại sao cháu này không vẽ gì?". Cô giáo đáp: "Bố mẹ cháu vừa bị bom Mỹ giết hại hôm qua". Tôi đã quay nguyên cả tờ giấy trắng đó lên màn ảnh. Nó là loại giấy thô, có dòng kẻ màu tím xiên xiên và mép đã hơi bị quăn.
Ba mươi năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ tên em bé đó. Nó tên là Hải Tùng. Bộ phim được kết thúc bằng trang giấy trắng trẻ thơ với câu thơ của K. Ximônop: "Nỗi đau này không của riêng ai".
Ôlêch Côngxtantinnôvich kể, có lần ông định xin một cháu bé có bố mẹ chết vì bom Mỹ làm con nuôi như bà Blaga Đimitrova (Bungari) nhưng đại sứ không đồng ý. Lại có lần đang quay, ông phải vứt máy quay để xông vào cứu người bị thương do sập hầm, rồi lại tiếp tục công việc. Những người lính Việt Nam lúc đó rất lo cho ông…
Bình rượu quý của Bác Hồ tặng nhà điện ảnh Xô Viết lừng danh - Rôman Cacmen
Nhà quay phim Olech Congxtantinovich và nhà quay phim Phạm Thanh Hà.
Hôm nay, nhân dịp có các vị khách Việt Nam mà tôi rất quý đến chơi, tôi mời các bạn nếm thử loại rượu đặc biệt này. Đây là bình rượu quý của Bác Hồ. Thỉnh thoảng tôi mới uống vào những dịp đặc biệt.