Đó là hình ảnh cô đọng phía bên trong căn nhà bà Hồ Thị Niềm - mẹ cầu thủ Phạm Văn Quyến. Xã Hưng Tiến, huyện Hưng Nguyên, Nghệ An thay da đổi thịt từng ngày. Con đường làng đang được xây mới, những ngôi nhà mới khang trang nhưng ở nơi đó, vẫn còn một người mẹ cô độc đang sống với suy nghĩ ảm đạm với thêm nhiều gam màu xám.
Cô đơn cả đời, nuôi chó cho vui nhà
Chúng tôi đến thăm nhà bà Hồ Thị Niềm trong một buổi chiều giá rét, mưa phùn giăng kín những con đường. Đội chiếc nón lá lụp xụp, bà Niềm chân đất ngồi làm cỏ trong vườn rau. Gặp bà, chúng tôi không nhận ra bởi “u Niềm” gày và già đi rất nhiều so với cái tuổi 57 của mình, chứ không mạnh khoẻ, béo tốt, trẻ trung và hài hước như trước.
Từng câu chuyện, từng lời nói của bà Niềm chất chứa rất nhiều nỗi buồn, sự tiếc nuối và cả một tương lai màu xám. Hỏi thì bà bảo: “Còn chi nữa mà vui? Vui vì cái chi?”.
Khi Văn Quyến chưa ra đời, bà Niềm bắt đầu phải quen với cuộc sống một mình từ lúc cha Quyến bỏ đi theo tiếng gọi của một trái tim khác. Thời gian “thằng Béo” tập bóng đá, ăn ở tập trung và trở thành ngôi sao, căn nhà của bà con làng xóm kéo đến chúc mừng nhưng mấy năm qua, căn nhà ấy chỉ còn mỗi bóng bà, nhất là khi ông ngoại Quyến mất.
Trước đây, khi Quyến còn thi đấu, bà Niềm còn hay lên sân Vinh xem nhưng kể từ khi “thằng Béo” bị chấn thương, không ra sân nữa, bà Niềm cũng chẳng mấy khi ra khỏi làng. Cuộc sống chỉ giới hạn trên mảnh đất khoảng 400m2, quanh năm suốt tháng. Dù đại bản doanh của SLNA cách ngôi nhà khoảng hơn chục cây số nhưng thi thoảng lắm, Quyến mới về nhà và nhanh nhanh, chóng chóng lại đi.
Ở nhà một mình, bà Niềm ăn uống cũng đơn giản. Rau sẵn có ngoài vườn, thịt cá thì người ta bán rong ngoài đường, mua một lần, ăn vài ngày. Cũng vì chẳng có ai nên nấu một bữa, ăn cả ngày. Thời gian này, điện cắt luân phiên nên nhiều hôm đành ăn đồ nguội. Buồn quá với cuộc sống cô đơn, bà Niềm nuôi thêm 4 con chó cho vui cửa, vui nhà, chăm sóc nó, thấy chúng nó lớn lên, bà cũng thấy vui. Nuôi mấy con chó cũng là để được chứng kiến sự khôn lớn, trưởng thành và phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Hắn không dám hy sinh cho mẹ”
Trước đây, bà Niềm vàng đeo rủng rỉnh, vòng cổ, lắc tay, nhẫn có cả nhưng bây giờ, trên người chỉ là bộ quần áo đã bạc màu. Hỏi thì bà nửa đùa, nửa thật: “Vàng à? Đói, bán ăn hết rồi. Thiếu tiền thì phải bán đi mà ăn dần, còn sống thì ăn uống đi, kẻo chết rồi, cũng chẳng mang đi được”.
Chuyện ký hợp đồng của Quyến, lót tay, lương, thưởng bao nhiêu, bà cũng chẳng biết. Giờ, cuộc sống của bà dựa phần lớn vào lương hưu công nhân 1,3 triệu/tháng.
Bà bảo: “Trước đây, còn nói nó trẻ con, giờ đã lớn rồi, đi bao nhiêu nơi, gặp bao nhiêu người, một lần vấp là một lần thêm khôn, nhưng nó vẫn thế, chẳng học thêm được cái chi. Nói nhiều cũng thế, hắn nghe đó, nhưng không cho vào óc”.
Thấy con nhà hàng xóm, đi làm ăn xa, lập tài khoản gửi tiền cho bố mẹ tiêu, nhìn mà thèm. Bà bảo rằng chẳng mong con là ngôi sao này, thần đồng nọ, chỉ mong được như những đứa lao động bình thường, biết lo cho mẹ. Thế là đủ! Rồi bà Niềm trách móc: “Mẹ hy sinh cho hắn cả đời rồi nhưng giờ hắn không dám hy sinh vì mẹ”.
Tiếng thở dài trong mưa
Bà Niềm buồn vì ngôi nhà không có đàn ông. Đợt mưa lũ năm ngoái đổ vào các tỉnh miền Trung, trong đó có Nghệ An, nhà bà bị dột và rất ẩm, cũng chẳng có ai làm. Cái TV hỏng bao ngày tháng rồi sửa vẫn chưa xong, càng khiến cho ngôi nhà thêm im ắng.
Những lúc khoẻ thì không sao, còn khi ốm đau, tự thân bà phải vận động. Bà Niềm đau cột sống lâu ngày nhưng cũng chẳng đi chữa. Bà giải thích một cách tiêu cực: Chữa làm gì, khỏi rồi thì bao giờ mới chết. Cứ sống buồn thế này, sinh ra nhiều bệnh, càng mau chết”.
Khi được tung hô là ngôi sao, là thần đồng, được bao người ngưỡng mộ hoặc lúc vui vẻ bên bạn bè, dường như “thằng Béo” quên mất ngôi nhà nhỏ của mình - nơi bà mẹ vẫn sống những ngày tháng cô đơn và vắng tiếng người, vắng tiếng cười.
Bà Niềm bảo: “Có những thời điểm, 3 tháng, hắn mới về một lần. Đi chơi với bạn bè vui, về nhà nhìn mẹ, buồn thì về làm gì. Hắn vui là tốt rồi”.
Rồi đôi mắt buồn của bà Niềm bừng sáng khi chúng tôi nhắc đến P. - cô gái hơn Quyến 5 tuổi vẫn tự nhận mình là “con dâu U Niềm”. Tết vừa rồi, P. cũng về ăn tết với “U” nhưng khổ nỗi, hai người quan trọng nhất mà bà muốn tác hợp lại tránh mặt nhau nên chẳng mấy khi, bữa cơm có đủ 3 người. Mỗi năm, bà lại vào TP.HCM một, hai lần và hai u con thuê khách sạn ở. Đó là những ngày hạnh phúc hiếm hoi của bà.
Trong câu chuyện về thằng con độc nhất, bà Niềm cũng nhiều lần nhắc đến sự thành đạt, sung túc và gia đình hạnh phúc của Hữu Thắng, Huy Hoàng, Công Vinh như một điều mong mỏi. “Nhiều khi, thấy làng xóm, láng giềng vui vẻ, con cháu đủ đầy, tôi cũng muốn. Vậy mà…”, bà Niềm nhìn ra ngoài hiên, mưa vẫn rơi. Có tiếng thở dài rất nặng!
Theo Bóng đá & Cuộc sống
Vui lòng nhập nội dung bình luận.