Tôi yêu chiếc điện thoại của
mình, nó là thứ đầu tiên tôi nhìn tới, chạm vào trước khi đi ngủ và mỗi sớm mai
thức giấc. Khi tôi chán nản, nó mang cho tôi những niềm vui nho nhỏ bằng một
thông báo mới trên Facebook, một like trên Instagram. Khi tôi vui mừng, tha hồ
chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status. Và khi tôi
cô đơn quá trời, tiếng chuông điện thoại vang reo, hoặc điện thoại rung rung
trong túi vì tin nhắn, là nỗi cô đơn của tôi sẽ rủ nhau tan biến như hơi. Tôi
yêu chiếc điện thoại mất rồi.
Đôi khi chỉ có chiếc điện thoại quan tâm tới tôi (ảnh minh họa)
Với chồng tôi thì khác.
Một bữa, tôi hỏi anh:
- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì
không?
+ Thứ 7. Rõ là đang nghỉ ở nhà
đây mà còn hỏi.
- Thế thôi à, anh chẳng nhớ gì
thật chứ?
+ Còn chuyện gì nữa, chẳng lẽ LẠI
ĐÃ một năm ngày cưới à?
- Thế anh nghĩ mình cưới nhau
được 50 năm rồi chắc?
Chồng tôi lúc ấy cứ há hốc mồm.
Rõ là anh ta hoàn toàn quên béng. Còn trên điện thoại, cả 1 tá lời chúc của bạn
bè đã dành cho HAI VỢ CHỒNG TÔI trong ngày đặc biệt này.
Một bữa khác, tôi và chồng hẹn
nhau đi làm về sẽ qua thăm chị gái tôi mới sinh. Vợ chồng hẹn nhau rất rõ ràng
vào buổi sáng nhưng đến tối, đợi mãi, 8h rồi 9h vẫn chẳng thấy tăm hơi chồng
đâu (gọi điện thoại thì rặt một giọng nữ trung thông báo: hiện không liên lạc
được). 10h hơn anh về nhà, người đầy mùi rượu.
- Sao anh về muộn thế, sáng nay
mình đã nói sẽ cùng nhau sang thăm mẹ con chị H rồi cơ mà.
+ Ôi dào, anh đàn ông con trai ai
lại đi thăm bà đẻ. Chẳng ra làm sao cả.
- Thế nhậu khuya không báo một
câu để em đợi cả tối cũng chẳng làm sao?
+ Thì biết làm thế nào, cả cơ
quan đi, mình không đi để bị nói này nói nọ à. Em chẳng hiểu gì cả.
Lần ấy, đến lượt tôi há hốc mồm. Hẳn
tôi mà đi thăm bà đẻ với chiếc điện thoại, thì đâu ai dám nói nọ, nói kia, tôi
cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.
Một bận khác, tôi cãi nhau với
sếp. Cũng không hẳn là chuyện tôi sai hay sếp sai, nhưng rõ ràng tôi rất cần
được chia sẻ. Cả ngày rầu rĩ, chồng chẳng nhận ra. Tối nằm ngủ tôi khều chân
định nỉ non một lúc cho bớt bực.
- Hôm nay em cãi nhau với sếp.
Chị ấy khó tính kinh khủng và hoàn toàn sai.
+ Làm gì có ai hoàn toàn sai. Em
cũng nên xem lại mình trước khi khẳng định thế.
- Làm sao anh lại nghĩ là em nên
xem lại mình khi chưa nghe em kể mọi chuyện.
+ Trời, em kể dài dòng lắm, mà
khuya thế này. Mai anh còn phải đi từ làm sớm đấy.
Lúc ấy, đèn ngủ có lờ mờ, nhưng
hẳn là cả mặt tôi lẫn mặt chồng đều nhăn nhúm như hai cái giẻ lau. 5 phút sau
anh đã ngáy o o còn tôi thì tức trào nước mắt. Tôi vơ lấy điện thoại tự soạn tin
nhắn gửi cho mình: "Sếp đã rất sai còn chồng bạn không chịu chia sẻ. Anh
ấy sai gấp 100 lần".
Vậy đấy, vì chồng tôi cứ nhậu về
khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên
tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc
điện thoại của mình còn hơn.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc
điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.
Hoàng Khánh (Hoàng Khánh)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.