Con người, ngay từ đầu vốn chỉ là một trang giấy trắng, qua năm tháng lớn lên, rồi trưởng thành rồi va vấp, ngã quỵ và chai sạn... sau đó thế nào thì tôi chưa biết nhưng cũng sẽ đoán ra thôi.
Còn bây giờ, tôi đang có cuộc sống của mình, cuộc sống của một trang giấy trắng đang dừng lại tại điểm ngã quỵ và chai sạn bởi những vệt màu đẹp như màu nắng, nhưng cũng khiến tôi không còn là một người vô tư và hồn nhiên.
Đời người dài ngắn chẳng tày gang, cuối con đường tôi muốn màu nắng trở về (Ảnh minh họa)
Là tình yêu, thứ tình cảm con người khiến tôi mang trong mình cả ngàn vạn mối tương tư không có cách nào tháo gỡ. Muốn quên, muốn xóa nhưng chẳng thể vứt bỏ. Muốn có một cuộc sống mới nhưng sao cứ đứng lại ở quá khứ, chờ gì, đợi gì, mong ai, đợi ai…
Nhiều lúc muốn buông bỏ tất cả, đã có rất nhiều những suy nghĩ thiển cận, không thấu đáo muốn tước bỏ cuộc sống của chính bản thân. Bởi vì khi chấm dứt một tình yêu đúng nghĩa, cứ phải chìm trong những đêm dài đằng đẵng, không lối thoát.
Định mệnh của con người thật trớ trêu, sinh ly tử biệt chẳng ai ngờ nhưng vẫn mong có ngày suy nghĩ đồng tâm sẽ gặp lại.
Tình yêu của tôi, tôi vẫn luôn trân trọng cho dù đã đi qua. Không ai nói với ai sẽ từ biệt, một người không mảy may nghĩ tới việc phải chia xa, còn một người đã chuẩn bị sẵn tâm lý rất buồn, rất đau nhưng lại không nói ra cứ luôn mang trong mình sự tự ti thái quá, cứ nặng lòng tới da diết như vậy, có vui thú gì chăng.
Tình yêu của tôi là thế chỉ cần nhìn thấy nhau cũng thấy vui nhưng trong trường hợp này tình yêu không được phép im lặng như thế. Nó sẽ khiến người ở lại sống cả cuộc đời với hai từ “Không biết” điều đó thật khó khăn.
Giống như khoảng cách rơi từ thiên đường xuống địa ngục thật dễ, còn từ địa ngục mà tới thiên đường là bao nhiêu chông gai, thử thách, là bao nhiêu rớm máu, đau thương nào ai thấu, ai hiểu. Năm, mười năm hay hai mươi, ba mươi năm nữa hay khi trở thành tro bụi đây.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” câu nói này tôi sẽ không bao giờ tin tưởng được nữa cho dù nó được nói từ ai, trong hoàn cảnh nào. Câu nói này là tổn thương ám ảnh suốt cả đời tôi.
Trong khi tôi đang vô vọng tìm kiếm lý do để con tim thôi đừng đau đớn nữa, thì trùm lên là nỗi thất vọng đen tối buộc tôi phải ngụp lặn trong đó cho tới chết. Suy cho cùng, tình yêu dang dở của tôi kết thúc không có lý do và lý do với tôi lúc này còn cần thiết.
Tất cả còn lại chỉ là ký ức, con người cũng có ít nhiều thay đổi chứ. Tôi biết rằng tôi chỉ đang nuối tiếc, giỏi che giấu, và tạo một rào cản vô cùng lớn cho những mối quan hệ ở phía trước. Biết làm sao khi nỗi nhớ thương vẫn còn đó.
Trang giấy trắng cuộc đời tôi bị vẽ lên màu nỗi nhớ, người ra đi hay người ở lại không cần phải cảm thấy có lỗi nữa.
Trong đời này gặp được nhau đã là điều may mắn rồi chỉ tiếc rằng thần Cupid hay ông Tơ, bà Nguyệt hoặc Thượng đế không cho ta đi cùng tới cuối con đường.
Con đường này là của một đời người không có lý do cho việc chấm dứt, cũng là con đường của riêng tôi, do tôi chọn. Đời người dài ngắn chẳng tày gang, cuối con đường tôi muốn màu nắng trở về.
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, THƠ TÌNH đến địa chỉ tamsudocgia@gmail.com, chúng tôi sẽ đăng bài miễn phí trong thời gian sớm nhất!
|
Vui lòng nhập nội dung bình luận.