2 tháng trước, tôi đang quen một chàng đang trong giai đoạn
tìm hiểu. Tình cờ một lần nghe chàng khuyên thằng bạn chí cốt của mình rằng:
“Yêu loại con gái mất trinh đó để đổ vỏ à?”. Tôi ngẩng cao đầu chen ngang vào lời
anh nói: “Bệnh, hèn, đây cũng mất trinh đấy!”. Ngay hôm đó, tôi "say
goodbye", xóa số điện thoại.
Không biết những cô
gái cùng hoàn cảnh đang sống như tôi cảm thấy thế nào, nhưng tôi thì cực kỳ tự
tin và hạnh phúc ngay cả khi đã mất trinh rồi. Cái trinh đó, không phải tôi đã
để mất mà là đã cho đi một cách xứng đáng.
Không phải cứ bên Tây
mà ở ngay đây, trong lòng nền giáo dục gia trưởng và nghiêm khắc của Việt Nam,
tôi vẫn cứ thoáng. Thoáng không có nghĩa là tôi quan hệ bừa bãi trong quan niệm
về cái trinh.
Ngày trước dì tôi có
tâm sự, bà rất hạnh phúc vì đã yêu và dâng hiến đúng người. Như vậy là, vấn đề
không phải lúc nào chồng cũng là người được yêu nhất mà chỉ là có duyên phận nhất.
Nếu thế thì, giữa việc giữ gìn trinh tiết cho chồng tương lai hay trao nó đúng
người, đúng thời điểm sẽ mang lại nhiều hạnh phúc hơn?
Còn trinh trắng rõ
ràng là điều rất tốt. Nhưng nếu cái ngàn vàng ấy rơi vào một anh chồng yếu sinh
lý, bất lực hoặc rất tệ bạc thì sự dâng hiến đó có xứng đáng không? Và liệu
giây phút mừng mừng tủi tủi đêm tân hôn khi biết vợ vẫn còn trinh ấy có bảo đảm
được cuộc sống hạnh phúc của người phụ nữ sau đó không?
Tôi và hầu hết những
chị em khác đều có những bà mẹ sinh ra ở thời nặng phong kiến từ cách ăn mặc đến
suy nghĩ. Sinh lý có vấn đề, chỉ cho con kê đơn uống thuốc chứ không cho đi
khám. Lý do, còn con gái mà khám phụ khoa thì mất trinh. Buồn cười nhỉ, giữa mất
trinh và mất mạng cái nào nghiêm trọng hơn?
Chị tôi hồi con gái mỗi
năm kinh nguyệt chỉ 3-4 lần nhưng mẹ tôi kiên quyết không cho đến bệnh viện
thăm khám mà chỉ uống thuốc chay. Cuối cùng thì phát hiện u xơ cổ tử cung, trễ
tí nữa thì cắt cả tử cung đi. Vậy mà bà vẫn chẳng sáng mắt.
Tôi yêu nhiều người,
nhưng chỉ trao cho một người. Tôi không tiếc gì cái trinh nhưng vì họ không xứng.
Đàn ông khi yêu ai cũng muốn được ăn ốc và dùng đủ trò để lừa bạn gái lên giường,
từ năn nỉ xin xỏ đến hờn dỗi đe dọa.
Người ta bảo tình yêu
chín muồi đưa đến hôn nhân. Theo tôi thì cái chín muồi của tình yêu chính là
tình dục, mà hôn nhân chỉ là sự hợp pháp hóa quan hệ tình dục đó. Có ai yêu mà
không muốn đưa nhau vào chỗ tối, tận hưởng những giây phút thăng hoa?
Tôi là người đề cao
tình dục, cộng với tình yêu thật sự, đó còn hơn cả thiên đàng. Cảm giác hòa quyện
vừa mang mùi xác thịt vừa tôn vinh tình yêu. Tôi cũng không xem đó là dâng hiến
vì bản thân từ dâng hiến đã hàm ý nghĩa vụ, sự hy sinh. Tôi thích gọi đó là tận
hưởng hơn.
Đàn ông hay tự tiện cộp
mác “còn trinh”, “mất trinh” để phân loại phụ nữ. Nhưng xin lỗi, những người
như thế không cùng đẳng cấp để bắt chuyện với tôi.
Cứ cho là 80% đàn ông quan hệ với bạn gái trước hôn nhân,
thì phải có tương ứng 80% phụ nữ mất trinh chứ. Nếu không thì hóa ra các anh tự
quan hệ với nhau à? Bởi 20% còn lại chỉ có thể là mẹ, chị gái… các anh thôi. Vậy
các anh ngồi đó mà chửi thề phụ nữ thời nay dâm đãng buông thả là thế nào? Chẳng
lẽ các anh dốt toán đến thế sao?
Người khác đặt lòng tự
trọng và giá trị con người ở bộ phận sinh dục. Nhưng tôi thì đặt trên đầu và
trong tim. Cùng sinh ra là con người, nhu cầu yêu, sinh lý như nhau, nhưng tại
sao phụ nữ phải giữ gìn đến hơn 20 năm chỉ để đổi lấy một cái vỗ tay hay sự
thán phục của đàn ông đêm tân hôn?
Các anh có đặt vợ lên
bàn thờ, có hầu hạ, thương yêu vợ suốt đời vì điều đó không? Chắc chắn là
không. Người Việt tôi quá tôn sùng nam giới, xem sinh dục nam là “của quý”
nhưng theo tôi đó chỉ là “của nợ” nếu để nó chi phối cả lý trí và tình cảm.
Người yêu và là người
tôi đã dâng hiến thật sự đặc biệt. Thay vì thích gái trinh anh chỉ thích cô gái
có đời sống tình dục lành mạnh. Tức là không quan hệ bừa bãi, biết tự phòng
tránh, cuồng nhiệt và đam mê. Đây mới chính là người đàn ông văn minh hiện đại
thứ thiệt. Anh khác hẳn loại mặc vest, mang giày Tây, mở miệng chém English mà
bảo thủ độc đoán.
Yêu đúng người, quan
hệ đúng thời điểm với tinh thần tự do tự nguyện là một cảm giác không mấy ai có
cơ hội trải nghiệm. Vì thế, trong tư tưởng và cách nghĩ của tôi, tôi không thèm
giữ trinh và từ chối làm gái trinh. Và tôi sẽ luôn sống một cách kiêu hãnh, ngẩng
cao đầu thế này cho dù sau này anh có là chồng tôi hay không.
Tôi xin nhắn nhủ với
những cô-gái-đã-lỡ-làm-đàn-bà rằng quyền được kiêu hãnh hay quỵ lụy, lệ thuộc
đàn ông đều nằm ở chính tôi, chính các bạn. Và một tin vui là, cho dù đến 90%
đàn ông coi trọng trinh tiết thì cũng hãy quên họ đi. Bởi vì đàn ông tốt chỉ có
thể nằm trong 10% còn lại.
Lắng nghe người đời
phán xét không phải là việc mà các phụ nữ nên làm. Vì từ chỗ nghe ngóng đến bị
đốn quỵ không mấy xa đâu. Đừng mặc cảm nếu đã lỡ mất trinh mà hãy cảm thấy bị
hạ thấp nếu yêu phải một người đàn ông nằm trong số 90% này.
Pháp luật Xã hội (Theo Pháp luật Xã hội)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.