Sơn nữ lạc lối
Dù là học viên mới tinh của Trung tâm Giáo dục và
phục hồi nhân phẩm song Giàng Thị Tính rất được nhiều người quan tâm, bởi cô quá nổi bật. Không chỉ
sở hữu một thân hình gợi cảm với chiều cao hơn mét bẩy, cặp mắt trong ngần, mà đặc biệt, cô gái có
dáng người mẫu này còn khiến người ta để ý bởi chút gì đó khá tinh ranh, giảo hoạt…
Biết tôi là phóng viên nhưng Giàng Thị Tính vẫn
tỉnh bơ, chưa gì cô đã "phủ đầu": "Ai chứ em chẳng ngại gặp nhà báo đâu, vì mong muốn của em là
được giãi bày về câu chuyện cuộc đời mình để làm tấm gương cho bao người con gái khác. Tuổi trẻ của
em đã bị chính em chôn vùi trong thế giới xa hoa, lạc thú, bán rẻ thân xác và nhân phẩm cốt để được
"lột xác" khỏi cái mác gái quê, trở thành một tiểu thư thị thành. Nhưng cái giá của sự đổi chác đó
lại biến em thành một gái bao chuyên nghiệp. Rồi đây tương lai biết sẽ ra sao, có lẽ giờ chỉ còn
nước mắt mới xoá nhoà tủi nhục mà thôi…" - nói tới đây Tính buông tiếng thở dài, rồi đột nhiên cô
tủm tỉm cười như nhớ ra một chuyện gì đó vui vui, được mấy giây sau lại lặng thinh đưa mắt nhìn xa
xăm…
Tôi giật mình vì thái độ là lạ ấy của Tính, tôi bảo
cô: "Dẫu sao thì mọi sự đã rồi, cơ hội tìm lại mình chưa phải đã hết, miễn là có nghị lực, biết rút
ra bài học để trưởng thành hơn". Không ngờ lời an ủi đó đã làm Tính rơm rớm nước mắt. Cô trần tình
về cuộc đời mình một cách không giữ kẽ…
Câu chuyện bắt đầu từ người mẹ của Tính. Cách đây
đã hai mươi năm có lẻ, cô gái Mông xinh đẹp huyện Bắc Hà (Lào Cai) Giàng Thị Chiên, làm nghề bán
rượu. Chẳng hiểu "tiếp thị" rượu kiểu gì mà khiến cho một người ngoại quốc (gốc châu Âu) rượu thì
không say lại đi "điếu đổ" cô bán rượu. Chả thế mà mấy tháng trời, phiên chợ nào người ngoại quốc
đó cũng ghé hàng rượu cô Chiên. Rồi không cưỡng lại được gã si tình da trắng, mũi lõ, trong một đêm
ở phiên chợ tình Sa Pa, Giàng Thị Chiên đã thuộc về người ngoại quốc. Kết quả của cuộc tình lãng
mạn đó, một mầm sống được ươm trong cơ thể Giàng Thị Chiên, còn người ngoại quốc thì khuất bóng mờ
xa, chẳng hề quay trở lại.
Không chồng mà có chửa, lại sinh mà một đứa con lai
nên Chiên bị bố mẹ đuổi khỏi nhà. Cô đành ôm con xuống Sa Pa đi bán đồ thổ cẩm cho khách du lịch.
Mấy năm sau, mẹ con Chiên được một người đàn ông góa vợ đón về ở cùng. Từ đó, Giàng Thị Tính và mẹ
của mình mới có chỗ để yên thân.
Vì mang dòng máu của người châu Âu nên cô bé Tính
lớn rất nhanh, đặc biệt càng lớn Tính càng xinh đẹp lạ thường. Nhưng đi liền với đó, Tính có kiểu
tính cách chẳng giống ai. Năm 14 tuổi, đang học lớp 8, cô bắt đầu bộc lộ sự ương ngạnh, thích cảm
giác mạnh. Mấy đứa bạn trai trong lớp phải kiêng nể vì Tính bắt đầu tập uống rượu. Về đến nhà là cô
lừ đừ say, bỏ sách vở ra một góc rồi ngủ vùi cả ngày.
Hôm sau đến lớp gọi là cho có mặt, chứ thực ra tâm
trí cô chỉ mong sớm tan học để về uống rượu. Nếp sinh hoạt ấy làm cô không theo học được nữa và
lang thang trốn nhà đi với "các anh" lớn tuổi hơn mình. Có khi vài ngày không về nhà để mẹ tá hỏa
đi tìm ở mọi chốn. Cô đã phải nói thật với mọi người không theo học được nữa, về nhà đi buôn bán
lặt vặt ngoài chợ kiếm tiền tiêu.
Đau lòng lắm, nhưng bà Chiên không ép được Tính đi
học, đành mặc kệ con muốn làm sao thì làm. Mà có quản lý cũng chả được vì Tính có thái độ bất cần
và ít nghe lời người khác.
Khá lanh lợi trong việc buôn bán nên Tính cũng có
một chút vốn riêng, cô tỏ ra là người tiêu xài phóng khoáng hơn. Các đàn anh (dân chơi) ở Sa Pa,
Yên Bái và cả ở dưới xuôi lên đều biết đến cô và kéo cô nhập cuộc chẳng khó khăn gì. Vài ba bữa
rượu buổi tối với chúng bạn, Tính coi đó là chuyện nhạt phèo…
Kể đến đây, đột nhiên Tính dừng lại và hỏi tôi: "Có
phải nhà báo cũng là người gốc quê?". "Ừ đúng, dân quê thứ thiệt. Mà sao Tính lại hỏi thế" - tôi
đáp lại lời Tính. "Dạ không có gì, Tính chỉ thắc mắc vì sao hai từ "nhà quê" lại khiến người thành
thị tỏ ra khinh miệt và rẻ rúng như vậy thôi. Tính cũng vì bị gọi là "nhà quê" nên mới nóng mặt,
tìm cách biến mình thành người thành thị, để rồi hư hỏng đến thế này đây". Rồi Tính kể tiếp cho tôi
nghe cơ sự khiến cô dấn thân vào con đường bán thân.
Tính bảo, thực ra lúc còn ở Lào Cai, cô chỉ thích
uống rượu và chìm đắm vào cảm giác lâng lâng thôi, chứ chẳng hề quan hệ gái trai bừa bãi đâu, nếu
không muốn nói là hoàn toàn trong trắng. Chỉ đến khi Tính theo chúng bạn xuống Hải Phòng "lập
nghiệp" thì cô mới thực sự nếm mùi quan hệ xác thịt. Tính còn nhớ, lúc xuống phố Cảng, cô mới bước
sang tuổi 18 - cái tuổi xuân sắc nhất của đời con gái. Nhất là với một cô gái lai Tây như Tính thì
cái vẻ xuân sắc, đẹp mỹ miều đó như được nhân lên gấp bội. Vì thế mỗi lần Tính xuất hiện trên đường
phố là không biết bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía cô ngưỡng mộ, trầm trồ.
Tất nhiên là sơn nữ Giàng Thị Tính cũng lấy đó làm
hãnh diện lắm. Duy chỉ có một điều dù đẹp cỡ nào đi nữa thì nỗi ám ảnh về thân phận nhà quê và sự
nghèo hèn khiến Tính bối rối trong vòng xoáy đầy cám dỗ chốn thị thành. Và Tính đã chọn con đường
ngắn nhất để "đổi đời", đó là "đầu quân" cho cơ sở xông hơi, mát xa…
Lúc mới vào "nghề", Tính nghiêm túc lắm, không nghĩ
đến chuyện bán dâm đâu. Tuy nhiên, sau nhiều lần đụng chạm da thịt đàn ông khiến bản năng trỗi dậy,
cộng với sự cám dỗ của đồng tiền, Tính mới tặc lưỡi đi "tăng" hai, "tăng" ba tới bến với khách. Rồi
sau bắt được nhiều mối khách quen, Tính bỏ hẳn mát xa, chuyển sang bán dâm chuyên nghiệp cho đến
khi bị đưa vào Trung tâm giáo dục và phục hồi nhân phẩm này. "Thế đó, cuộc đời Tính giờ chẳng còn
gì ngoài sự nhơ nhớp và tủi nhục. Tính chỉ thương mẹ ngày ngày mỏi mòn trông con gái về…" - Tính
cay đắng thốt lên như vậy…
Nỗi đau nàng thôn nữ
Không giống như GiàngThị Tính có tính cách khá
ngang tàng và tự chuốc lấy khổ đau từ bước chân lạc lối của mình, thôn nữ Lê Thu Thảo, quê Hoàng
Hóa, Thanh Hóa, là một cô gái hiền lành và khá thông minh. Tuy nhiên, vì gia đình quá nghèo, lại
đông anh em nên Thảo sớm phải từ bỏ ước mơ giảng đường…
Năm 19 tuổi, Thảo theo người quen ra Hải
Phòng đi làm công nhân giày da. Nhưng được một thời gian cô phải bỏ dở vì sức khỏe yếu, không thể
tăng ca theo yêu cầu của công ty. Sau đó Thảo xin vào phụ việc cho một tiệm cắt tóc, gội đầu. Có lẽ
do người chủ tiệm tốt bụng cho ăn uống đầy đủ, lại không còn phải dầm mưa, giãi nắng như hồi còn ở
nhà nên Thảo ngày một béo trắng, xinh xắn hẳn ra.
Vốn giữ được cái chất quê nên khi được mọi người
khen đẹp, nhất là mấy khách hàng nam đá đưa tán tỉnh làm Thảo thẹn thùng, đỏ mặt. Cô còn cố tình
giấu đi sự duyên dáng để tránh sự chú ý của mọi người. Tuy nhiên chính sự e ấp, ngượng ngùng đó lại
khiến Thảo càng thêm quyến rũ, càng làm cho mấy chàng dù đầu không bẩn vẫn thường xuyên đến gội,
cốt chỉ để ngắm Thu Thảo. Trong số những "khách ruột" đó, người có tần suất đến quán nhiều nhất có
lẽ không ai bằng Gia Phương - một công tử nhà giàu ở Lê Chân. Phương trông khá thư sinh và cũng chỉ
nhỉnh hơn Thảo độ vài tuổi. Điều kỳ lạ ở Phương khiến Thảo không thể không để ý đó là thái độ lầm
lầm lỳ lỳ mỗi lần đến quán.
Hơn nữa, dù con nhà có điều kiện song Phương chẳng
khi nào tỏ ra là người lắm tiền, ngược lại, lắm khi còn gội đầu chịu nữa. Sự "khác thường" đó đã
khiến người đẹp Thu Thảo có cảm tình với Phương lúc nào không hay. Bữa nào Phương không ghé quán, y
như bữa đó Thảo thấy thiếu thiếu thứ gì, một cảm giác nhớ nhung bủa vây tâm trí cô thôn nữ.
Rồi không cầm được lòng mình, Thảo đã chủ động xin
số điện thoại và nhắn tin bày tỏ lòng mình với Gia Phương. Quá bất ngờ vì màn tỏ tình khá táo bạo
của Thảo, Phương như muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng. Chiến thuật "tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết
voi" đã được cậu thực hiện thành công, chỉ cần một chút làm kiêu "giả bộ ngó lơ", sau đó bất ngờ rủ
nàng đi chơi và mua tặng nàng bó hoa, kiểu gì cô bé chả ngã vào vòng tay mà không mất công bã bọt
mép tán tỉnh như mấy anh chàng lẻo mép nhưng kết quả thì công cốc kia.
Y như tiên đoán của Phương, chỉ cần hai tối hẹn hò
khá lãng mạn, Thảo đã dâng hiến trinh tiết của mình cho Phương chẳng chút ngại ngần. Những ngày sau
đó, Thảo và Phương ngây ngất trong men yêu với những "vũ điệu" mơn trớn của thịt da. Điều khiến
Thảo hạnh phúc hơn là được Phương dẫn về nhà chơi và giới thiệu với phụ huynh. Thảo thực sự choáng
ngợp bởi sự giàu sang của gia đình người yêu, cô mường tượng chỉ nay mai thôi, Phương sẽ đón cô về
sống trong ngôi biệt thự xinh đẹp này.
Tuy nhiên, đó chỉ là một sự mơ tưởng hão huyền,
nàng Lọ Lem chỉ có trong truyện cổ tích, còn ngoài đời không là như vậy. Khi biết được nghề nghiệp
và quê quán của Thảo, bố mẹ Phương đã cấm cửa không cho con trai yêu Thảo nữa. Tất nhiên là Phương
không dám làm trái ý bố mẹ, thực ra mục đích "ăn rau sạch" đã thực hiện xong nên cậu ta đã lấy cớ
bố mẹ phản đối để chia tay Thảo sau hai tháng ân ái mặn nồng…
Đến lúc này Thảo mới cay đắng bẽ bàng nhận ra mình
bị lừa tình, đau đớn hơn trong cơ thể cô một sinh linh đang lớn dần. Gạt nước mắt vào trong, Thảo
lặng lẽ đến bệnh viện để "trút bỏ" lỗi lầm…
Ngoài kia, phố thị vẫn ồn ào và đầy rẫy cám dỗ…
ANHP (Theo ANHP)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.