Hân - cô gái gần 30 tuổi vẫn còn trinh nguyên. Cô đã "cặp kê" với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể "chốt" vì "quá cao số". Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu, cô đã quyết định tìm cho mình một chàng trai lạ để "giải sầu".
Và cuối cùng, cô đã "tóm" được Vĩnh. Cuộc gặp gỡ tình cờ đấy lại trở thành mối nhân duyên, khiến hai người xa lạ bỗng như tìm được tình yêu giữa thành phố đông đúc này.
Nhưng liệu họ có đến được với nhau hay không bởi, bên cạnh Hân vẫn còn một anh chàng điển trai Hàn Quốc luôn dành cho cô những tình cảm đặc biệt nhất!
|
Min tỉnh dậy vì miệng khô khốc và đắng ngắt. Min muốn uống nước. Min loạng choạng đi ra khỏi căn phòng và cảnh tượng bên ngoài khiến Min tỉnh ngủ hẳn.
Trên ghế sopha, Vĩnh và Hân nằm quay mặt vào nhau ngủ yên lành, tay Vĩnh vẫn nắm chặt bàn tay Hân trước ngực mình. Min thấy trái tim mình đau nhói.
Trong cuộc đời này, hóa ra, họ chỉ có duyên gặp mặt mà không có duyên nên đôi (Ảnh minh họa)
Min lặng lẽ rời khỏi căn hộ của Hân. Ngoài trời, cơn mưa phùn càng làm cho cái lạnh của buổi sáng mùa đông thêm se sắt, u buồn, cô liêu... Bỗng dưng Min thấy mùa đông nơi này còn lạnh hơn cả những ngày băng giá ở đất nước mình, và nỗi cô đơn nơi xa lạ khiến cho Min cảm thấy thắt lòng.
Dù sao, Min vẫn chỉ là một khách vãng lai qua đây mà thôi. Nơi này, dù Min có cố gắng để thấu hiểu được nó bằng tất cả trái tim thì nó vẫn mãi mãi không thuộc về Min.
Và người con gái ấy, vốn dĩ trái tim của cô ấy đã không thuộc về Min mất rồi. Chỉ là Min cứ cố tình ương bướng và đánh lừa bản thân mà thôi.
Chút ấm áp quan tâm từ một người con gái ở một nơi hoàn toàn xa lạ vốn dĩ nó trở nên đáng trân quý và ấm áp hơn ngàn lần. Có lẽ vì thế mà trái tim vốn lạnh lẽo của Min mới rung động đến vậy.
Dư âm của cuộc nhậu đêm qua vẫn khiến đầu óc của Min đau ê ẩm và choáng váng nhưng suy nghĩ lại trở nên minh mẫn lạ lùng. Trong cuộc đời này, hóa ra, họ chỉ có duyên gặp mặt mà không có duyên nên đôi.
***
Vĩnh tỉnh giấc, giấc ngủ sâu đêm qua khiến anh cảm thấy đầu óc dễ chịu hơn. Vừa mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt Hân đang ngủ ngoan bên cạnh. Vĩnh vô cùng cảm động. Vết thương ấy, hóa ra bao nhiêu năm không lành nổi là vì chờ đợi người con gái bé nhỏ ương bướng và tinh quái này tới.
Cô gái ấy, anh không phải mất công kiếm tìm mà chính cô ấy sẽ nhảy bổ vào cuộc đời anh như một cơn lốc cuốn đi tất cả những mệt mỏi, đau đớn và ám ảnh sang bên kia cuộc đời rồi giữ lại cho anh những ngày tươi sáng ấm áp như thế này.
Cái đêm đầu tiên ngủ quên bên cô ấy, Vĩnh đã kinh ngạc tới mức nào? Tại sao anh lại có thể ngủ an yên bên một người con gái hoàn toàn xa lạ và chưa một lần gặp trong đời, chưa một lần nói thương anh, chưa một lần có ý định ôm ấp lấy cuộc đời vốn đầy tổn thương của anh… Cô ấy có thứ sức mạnh phi thường nào vậy?
Anh vốn nghĩ, có lẽ đó chỉ là sự tình cờ. Nhưng rồi sau đêm đó, anh vẫn không thể ngủ như đêm ở cạnh cô ấy. Anh đã có ý đi tìm. Dù sao cũng không quá khó khăn vì anh đã lấy số điện thoại của cô ấy. Vậy mà rồi, tự dưng anh phát hiện ra mình đã chuyển nhà tới cạnh cô ấy để ở. Tất cả chỉ có thể gọi là định mệnh.
Và đêm thứ hai anh muốn kiểm tra một lần nữa, anh đã ở cạnh cô ấy mà ngủ qua đêm dài. Khi mở mắt, ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ cũng chính là khi lòng anh bừng sáng. Đúng, chỉ có cô ấy mới có thể mang lại cho anh những khoảnh khắc bình yên, mới khiến tâm hồn anh đủ mạnh mẽ để khước từ những lời dụ dỗ của những nỗi đau, những ám ảnh kinh hoàng mà anh đã trải qua. Chỉ có cô ấy mới có thể dìu anh qua tất cả những điều đó một cách tuyệt đối.
Và đêm nay, cô ấy đang ngủ yên lành trong vòng tay anh. Như một đứa trẻ, như một cô gái nhỏ, như một bà mẹ, như một thiên thần…
Vĩnh không kìm lòng được liền ghé môi hôn nhẹ lên môi Hân một nụ hôn ngọt ngào đầy cảm động và biết ơn.
Hân tỉnh dậy khi một bên vai cảm thấy ê ẩm. Hóa ra là vì đêm qua nàng đã nằm nghiêng lâu quá. Nàng chợt nhớ ra hai vị khách không mời đêm qua tới nhà nàng. Nhưng không khí trong nhà yên tĩnh lạ lùng. Chứng tỏ trong nhà không có ai ngoài nàng cả.
Hân khẽ cười: Rốt cuộc họ nhảy vào nhà nàng ngủ một đêm ngon lành rồi cứ thế mà rời đi không có một lời nào với chủ nhà. Thật sự quá coi thường nàng sao? Hay tại vì nàng đã dễ dãi nên khiến họ tự tiện như vậy?
Hân có chút hậm hực. Nàng đi đánh răng rửa mặt rồi lặng lẽ đi làm. Cũng không thèm qua xem hàng xóm ra sao.
Ở quán, Hân để ý nhưng không thấy Min. Nàng có chút thắc mắc. Nếu như Min về rồi thì đi đâu mà lại không về nhà? Hân gọi điện cho Min nhưng không liên lạc được. Nàng đoán chắc máy hết pin.
Đêm qua, tất cả những gì nàng trải qua như một giấc mơ. Một giấc mơ mà có một người kể cho nàng nghe những điều trong một cơn ác mộng. Nàng đã sững sờ vì sợ hãi rồi lại đau đớn vì thương cảm. Hóa ra, cậu bé trong cuốn tiểu thuyết nàng đọc chưa từng kết thúc được cơn ác mộng của đời mình.
Vậy là những người đàn ông quanh nàng, Min, Vĩnh và cả nàng đều là những đứa trẻ lớn lên với những tổn thương sâu sắc rồi theo thời gian họ tự băng bó vết thương ấy bằng chính sự gan lì và khoác lên cho nó một vỏ bọc không thể hoàn hảo hơn để đánh lừa con mắt của thiên hạ. Chỉ khi đối diện với chính mình thì nỗi cô độc và sợ hãi ấy mới lại hiện lên nguyên vẹn mà không có bất cứ một vỏ bọc nào có thể che giấu được.
Cả ngày mệt nhoài vì làm việc nhưng Hân vẫn biết hôm đó Min không trở về nhà. Nàng cố ý ở lại tới muộn nhưng vẫn không thấy Min.
Đến khi nàng ra về thì Min đứng dựa vào tường có vẻ là đợi nàng. Hân tiến lại gần:
- Min, em sao không về nhà?
- Min đã suy nghĩ cả ngày hôm nay.
- Min nghĩ gì?
- Chị thích người đàn ông đó? Anh ta tốt chứ?
- Ừ, anh ấy tốt!
- Min chỉ có duyên gặp chị, không có duyên yêu chị. Có phải Min đang từ bỏ dễ dàng quá phải không?
- Min à, Min không phải từ bỏ gì cả. Min vẫn là một chàng trai đặc biệt trong đời chị. Chị tin Min sẽ hạnh phúc hơn. Vì chúng ta là những người hiểu hơn ai hết cái giá của hạnh phúc. Chúng ta vẫn có quyền yêu thương ai đó ngay cả khi không được đáp lại nhiều như ta cho đi. Nhưng có thể yêu thương được người khác đã là điều tuyệt vời rồi.
- Min sẽ về Hàn Quốc một năm. Một năm ấy, nếu chị không thấy hạnh phúc, chị có thể suy nghĩ lại không?
Hân khẽ mỉm cười:
- Min về Hàn Quốc đi, nhưng chắc chắn chị không nghĩ lại đâu. Chị sẽ chỉ bước về phía trước. Và Min cũng vậy.
Min khẽ gật đầu, rồi tiến lại gần Hân:
- Trước khi tạm biệt, chị ôm Min được không?
Hân khẽ mỉm cười rồi choàng tay ôm Min. Cảm giác được một người đàn ông cao mét tám ôm gọn trong vòng tay cũng là một thứ cảm giác đặc biệt vô cùng. Hân khẽ vỗ vỗ vào lưng Min:
- Mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi Min à! Tạm biệt em!
***
Hân có chút vội vã khi trở về nhà. Nàng dường như chạy trên những bậc cầu thang. Nhưng trước mắt nàng vẫn là hai căn phòng tối. Hân hụt hẫng: Cả ngày nay Vĩnh đi đâu?
Hân ngồi chờ Vĩnh trong ánh sáng bàng bạc của mảnh trăng cuối mùa đông. Nàng vốn thích mùa đông vì cảm thấy nó cũng dễ cô đơn như mình. Khi tất cả những xô bồ của cuộc sống trôi đi, mùa đông ở lại với đêm và hiện nguyên mình trong cái vẻ trầm lắng, u buồn và cô độc.
Hân đưa mắt tìm Vĩnh một lần nữa. Nhưng không gian tĩnh mịch như muốn nói với nàng rằng, đêm nay sẽ chỉ có một mình nàng.
Đêm thứ hai, Hân vẫn ngóng trông. Nhưng vẫn không thấy Vĩnh đâu.
Nàng chợt nhớ tới lời tựa cuối cuốn Ám ảnh bóng đêm: Khi người ta biết K.N là ai, anh sẽ biến mất như những tia sáng lạnh lẽo của mùa đông trong đêm lạnh cuối cùng đón mùa xuân tới.
Hân chợt lo lắng: không lẽ, vì nàng biêt Vĩnh là ai nên anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời nàng sao? Không, lời đề tựa kia không phải là một lời từ biệt, nó như một lời nhắn nhủ tươi sáng hơn.
Nàng bắt đầu thấy nhớ, bắt đầu ngóng trông. Nhưng nàng nhất định ương bướng không gọi điện cho Vĩnh. Nàng cũng muốn thử thách sự kiên nhẫn của mình.
Đêm thứ ba, nàng mệt nhoài trở về nhà. Căn phòng bên cạnh vẫn tối im lìm. Nàng không thể giấu được nỗi thất vọng trong lòng mình. Vĩnh thật sự sẽ biến mất ư?
(Còn nữa)
Mời các bạn đón đọc phần cuối vào lúc 0H00 ngày 18/09/2017
Vì quá dại dột, gã đã phải nếm trái đắng ngay trong “lần đầu tiên“ với quý bà.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.