Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Tướng Vasily Chuikov, tên đầy đủ là Vasily Ivanovich Chuikov sinh ngày 12/2/1900 tại Serebryannye Prudy (Nga). Trong Thế chiến II, ông là người đã chỉ huy lực lượng phòng thủ tại Trận Stalingrad, góp phần đánh bật quân đội của Adolf Hitler trở lại và dẫn đầu cuộc hành quân của Liên Xô tới Berlin.
Là con trai của một nông dân, Chuikov làm nghề thợ máy từ năm 12 tuổi. Năm 18 tuổi, sau Cách mạng Nga, ông gia nhập Hồng quân. Trận chiến đầu tiên của ông trong Nội chiến xảy ra tại Tsaritsyn (sau này được đặt tên là Stalingrad, nay là Volgograd).
Năm 1919, ông là đảng viên Đảng Cộng sản và trung đoàn trưởng. Ông tốt nghiệp Học viện Quân sự MV Frunze năm 1925. Sau đó, ông tham gia vào cuộc xâm lược Ba Lan của Liên Xô (1939) và trong Chiến tranh Nga - Phần Lan (1939 - 1940).
Vào tháng 8/1942, quân Đức mở cuộc tấn công trực tiếp vào Stalingrad, với 22 sư đoàn với hơn 700 máy bay, 500 xe tăng, 1.000 súng cối và 1.200 khẩu pháo. Đáp lại, tướng Chuikov tuyên bố: “Chúng ta sẽ giữ thành phố hoặc chết ở đây”.
Tướng Chuikov sau đó đã dẫn lực lượng vào lòng chảo Donets, tiến vào Crimea và về phía Bắc đến Belorussia trước khi hướng mũi nhọn của Liên Xô tới Berlin. Chuikov đích thân chấp nhận việc Đức đầu hàng Berlin vào ngày 1/5/1945.
Sau chiến tranh, ông phục vụ với lực lượng chiếm đóng của Liên Xô ở Đức (1945 - 1953), chỉ huy các lực lượng đó từ năm 1949. Ông đứng đầu quân khu Kiev từ năm 1953 - 1960. Sau đó, ông tổ chức nhiều nhiệm vụ quân sự tại Moscow. Ông là Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản từ năm 1952 - 1961 và là Ủy viên chính thức từ năm 1961 cho đến khi qua đời.
Thống chế Anh Quốc Bernard Law Montgomery, Đệ nhất tử tước Montgomery của Alamein, là một tướng lĩnh quân đội Anh. Ông nổi tiếng vì đã đánh bại lực lượng Quân đoàn Phi Châu của tướng Đức Quốc xã Rommel tại trận El Alamein thứ hai.
Ông cũng là một người chỉ huy nổi bật của quân đội Đồng Minh ở Italy và Tây Bắc châu Âu, trong chiến dịch Overlord và sau trận Normandy.
Năm 1901, Montgomery học tại Trường St Paul’s, sau đó vào Trường Quân sự Hoàng gia Sandhurst (Anh). Ông từng suýt bị trục xuất khỏi trường vì gây gổ với một học sinh cùng khóa.
Ông từng hành quân đến Ấn Độ, Ai Cập và Palestine. Tháng 4/1939, ông được bổ nhiệm làm chỉ huy Sư đoàn thứ ba thuộc Lực lượng Viễn chinh Anh tham gia các giao tranh trước Trận chiến nước Pháp tháng 6/1940.
Ông thăng tiến nhanh chóng. Tháng 8/1942, ông được bổ nhiệm làm chỉ huy của Tập đoàn quân số tám, bao gồm lực lượng Anh và khối Thịnh vượng chung trong chiến dịch Sa mạc phía Tây (mặt trận Bắc Phi).
Montgomery chỉ huy Tập đoàn quân thứ tám trong các chiến dịch tiếp đó của quân Đồng minh tại đảo Sicily và đất liền Italy. Sau đó ông được gọi trở lại Anh để tham gia lên kế hoạch cho chiến dịch Overlord xâm chiếm vùng Normandy.
Trong cuộc đổ bộ Normandy và nhiều tháng sau đó, Montgomery chỉ huy toàn bộ quân Đồng minh tại Pháp. Tháng 9/1944, ông phải nhường lại vị trí này cho tướng Dwight Eisenhower và chuyển sang chỉ huy cụm tập đoàn quân số 21.
Montgomery dẫn dắt cụm tập đoàn quân của mình trong trận chiến với Đức và nhận lệnh đầu hàng của quân đội Bắc Đức tại Lüneburg Heath ngày 4/5/1945.
Sau chiến tranh, Montgomery được phong tước Hiệp sĩ Garter và Tử tước Montgomery của Alamein. Ông chỉ huy quân đội Anh đóng tại vùng Rhine và là người đứng đầu Bộ tổng tham mưu từ năm 1946 - 1948.
Từ năm 1948 - 1951, ông là chủ tịch của tổ chức phòng vệ thường trực thuộc Liên minh Tây Âu. Năm 1951, ông trở thành Phó tư lệnh Tổng hành dinh tối cao của NATO trong bảy năm. Ông qua đời vào ngày 24/3/1976.
Douglas MacArthur (1880 - 1964) là vị tướng Mỹ chỉ huy khu vực Tây Nam Thái Bình Dương trong Thế chiến II (1939 - 1945). Ông là một trong những vị tướng nổi tiếng và gây tranh cãi nhất nước Mỹ.
Năm 1903, MacArthur tốt nghiệp xuất sắc nhất lớp tại Học viện Quân sự Hoa Kỳ tại West Point. Từ năm 1919 - 1922, Douglas MacArthur làm Giám đốc của West Point. Trong thời gian này, ông đã thực hiện nhiều cải cách nhằm hiện đại hóa ngôi trường.
Sau đó, ông giữ chức Tham mưu trưởng quân đội Mỹ và Thống chế quân đội Philippines. Trong Thế chiến II năm 1944, ông trở lại giải phóng Philippines, sau đó lãnh đạo lực lượng Liên Hợp Quốc trong thời gian bắt đầu Chiến tranh Triều Tiên. Mặc dù vậy, thời gian sau, do xung đột với Tổng thống Harry Truman về chính sách chiến tranh, ông bị cách chức chỉ huy.
Vào tháng 4/1951, Douglas MacArthur trở lại Mỹ - nơi ông được chào đón như một anh hùng và được vinh danh với các cuộc diễu hành ở nhiều thành phố khác nhau. MacArthur cùng vợ đến sống trong một căn phòng tại khách sạn Waldorf-Astoria của thành phố New York.
Năm 1952, nhiều người kêu gọi MacArthur tranh cử Tổng thống với tư cách là một đảng viên Cộng hòa. Tuy nhiên, cuối cùng đảng này đã chọn Dwight Eisenhower (1890 - 1969), người sau đó giành chiến thắng trong cuộc tổng tuyển cử. Cùng năm đó, MacArthur trở thành Chủ tịch của Remington Rand - một nhà sản xuất kinh doanh thiết bị điện máy.
MacArthur qua đời ở tuổi 84 vào ngày 5/4/1964 tại Bệnh viện quân đội Walter Reed ở Washington, D.C. Ông được chôn cất tại Đài tưởng niệm MacArthur ở Norfolk, Virginia.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.