Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Nhà văn Y Ban. |
Gặp Y Ban lần này, trong một buổi chiều muộn sau giờ tan sở, tôi được nghe chị tự bóc tách về cuộc đời mình qua cuộc đối thoại cởi mở và với sự lý giải trên nền cuốn sách vừa in ráo mực “ABCD”.
Thưa nhà văn Y Ban, trong cuốn sách mới “ABCD”, người ta không thấy một Y Ban góc cạnh đến thành cay nghiệt như những cuốn sách trước đây, mà gặp một Y Ban đầy triết lý, chiêm nghiệm, thậm chí nhẹ nhàng, sâu lắng. Điều gì đã khiến chị có sự đổi thay nhiều đến vậy trong phong cách viết?
- Tôi vẫn thường nói với bạn bè rằng, tôi viết văn lạ lắm, có khi như không phải tôi viết, mà như là có một ai đó vẽ đường chỉ lối cho tôi. Cuốn “ABCD” cũng tương tự. Một hôm tôi đang ngồi trong căn nhà ở ngoại ô của mình, một căn nhà có vườn rộng và nhiều cây cối, thì bỗng chốc có một con đom đóm bay vào mặt tôi, và bỗng dưng trong trí óc tôi hiện lên một khu vườn Linh lang đầy mộng ảo. Tôi đã viết ra như một lẽ tự nhiên, chỉ là kể lại một câu chuyện mà mình đã lạc vào đó với đầy đủ những hỷ, nộ, ái, ố.
Nhiều người cũng hỏi tôi tại sao lại đặt tên là “ABCD”?. ABCD vốn là một trật tự trong dãy Alphabet trong bảng chữ cái, nhưng cuộc đời không phải thế, có khi nó đi từ A đến Z rồi mới quay lại B. Và tiểu thuyết của tôi là những câu chuyện về cuộc đời rời rạc, nó có những tuyến nhân vật và những chắp nối khá rời rạc mà nếu người đọc không tập trung thì không thể hiểu được. Dù là câu chuyện nào thì tôi cũng muốn nói với độc giả về lòng yêu thương con người. Bởi vì, đã sống đến tuổi này, tôi ngộ ra rằng, nhà văn tưởng tượng, hư cấu, nhưng trên đời cũng có những điều không tưởng tượng nổi như lòng dạ xấu xa, phản trắc của con người… Cũng bởi những va đập ở cuộc đời này, những cuộc “lên bờ xuống ruộng” đầy đau đớn, nên tôi nghiệm ra rằng, mình không cần cứ phải gồng mình lên tranh đấu với đời làm gì. Tôi ngày càng có xu hướng muốn “ở ẩn”, muốn im lặng nhiều hơn, không “điên tiết” lên nữa.
- Cuộc đời tôi đầy vất vả, đầy trúc trắc và hoàn toàn phải lao động miệt mài trên cánh đồng chữ nghĩa của mình. Vì trời bắt tội mình, buộc mình phải đi theo nghề viết lách. Mà chỉ chạy theo nó thôi tôi đã thấy quá khổ rồi, viết văn là buộc nhà văn phải chạy theo những dữ liệu cuộc đời, đau trước nỗi đau chung và thường đau lâu hơn những người không viết văn. Vì nhà văn phải sống đến hai, ba lần cùng một tình huống. Nhiều người đau gấp nhiều lần chúng ta nhưng khi vào văn chương dường như nhà văn đều thiếu vắcxin để chống chọi lại nó, vì thế đau đớn hơn rất nhiều.
Tôi chưa thấy có điều gì ứng vào mình từ họa văn chương, và cầu mong đừng có. Dù cuộc đời của mỗi người không khổ cái này thì cũng vất vả cái kia, nhưng tôi chắp tay xin trời phật vứt bỏ toàn bộ để cuộc đời không đụng vào con mình. Đối với tôi, chồng con là số một, tiền bạc, danh vọng chỉ là số hai số ba. Tôi muốn có cả ba để đảm bảo một cuộc sống của thời hiện đại, nhưng nếu phải lựa chọn thì xin được chọn gia đình bình an, phẳng lặng.
Y Ban vốn là một người đàn bà bặm trợn, băm bổ nhưng cũng là một người đàn bà nấu ăn rất ngon, thích hát nhạc sến, nhạc vàng, có thể ngồi hàng giờ ngồi xem phim Hàn Quốc, xem phim ma, thậm chí đan xen với phim hành động Mỹ. Bây giờ tôi ngoài công việc biên tập tổ chức số chủ nhật và chuyên đề tại tòa soạn báo Giáo dục thời đại thì về nhà nấu cơm cho chồng con, thứ 7, chủ nhật thì rủ chồng con đi uống cà phê, chém gió. Nói thì nói vậy thôi, trẻ thì mình có thể làm mọi việc, nhưng giờ thì phải điều chỉnh, không được thô lỗ cục cằn nữa.
Cuộc đời con người như một dòng sông, nó phải luôn chảy, dừng lại chỉ là một dòng sông chết. Tôi điều tiết bằng cách nói ít đi. Cuộc đời có những va vấp làm mình khôn ngoan ra. Y Ban bây giờ vẫn sống trung thực với chính mình nhưng không phải là một con thiêu thân Y Ban nữa.