Chồng bất tài, gia trưởng nhưng không dám bỏ vì sợ khó... tái hôn

Thứ ba, ngày 18/03/2014 07:37 AM (GMT+7)
Tôi xinh đẹp, công việc ổn định lại nắm giữ chức phó phòng nhiều người mơ ước. Bạn bè thường khen tôi thông minh, hoạt bát và có một gia đình hạnh phúc. Ấy vậy nhưng họ đâu thể ngờ rằng, ở nhà tôi là người phụ nữ bất hạnh, nhẫn nhục đến nhường nào.
Bình luận 0

Thực ra tôi đến với anh – chồng tôi bây giờ vì tình yêu chân thành mà tôi dành cho anh. Hồi tôi mới quen anh, anh là một người đàn ông rất tuyệt. Anh yêu tôi hơn cả bản thân anh, nhiệt tình và vô cùng lãng mạn. Ngày anh tỏ tình, tôi như ngất lịm vì hạnh phúc và bất ngờ với vài trăm bông hồng được xếp thành hình trái tim lớn trước cửa nhà tôi.

Tôi cảm thấy anh sẽ là người đàn ông lý tưởng, một người chồng, một người cha tuyệt vời trong tương lai. Anh làm việc gì cũng giỏi và đặc biệt rất chăm chỉ, không nề hà chuyện bếp núc, giặt giũ – những việc mà nhiều người đàn ông khác mặc định là việc của đàn bà.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Không hiểu bố mẹ tôi nhìn người thế nào lại cho rằng, tướng anh chỉ có dáng làm quân mà không thể làm tướng. Mẹ bảo: “Đàn ông con trai gì mà như đàn bà, chỉ thích những việc bếp núc nấu nướng lại hay tự ái, gia trưởng. Mày mà lấy thằng ấy, mày khổ cả đời thôi con ạ”.

Suy đi tính lại, tôi vẫn yêu anh, tôi quyết định lấy anh khi chúng tôi quen nhau được gần một năm. Bởi nghĩ đến tương lai được san sẻ công việc nhà sau này, cộng với lòng nhiệt tình của anh, tôi nghĩ chắc chắn tôi sẽ là người vợ hạnh phúc nhất.

Tuy nhiên, sau khi lấy nhau về, chúng tôi chỉ hạnh phúc đúng trong năm đầu tiên. Anh cũng đi làm nhưng toàn được dăm bữa nửa tháng lại nghỉ với ti tỉ lý do. Nhưng tôi thừa biết, anh cứ sĩ diện, không hài lòng điểm gì dù nhỏ thì anh nghỉ luôn, anh luôn cho mình là “bố đời” dù anh không giỏi về chuyên môn, cũng không có bằng cấp.

Thời gian đầu sau khi bị cho nghỉ việc, anh còn hỏi han bạn bè, lên mạng tìm kiếm công việc mới. Nhưng chỉ được một tuần, hai tuần, những ngày sau này, anh bỏ hết, ngày đêm lao đầu vào “ôn luyện game”. Chồng tôi càng ngày càng sống khép kín, không có một mối quan hệ nào khác ngoài vợ con.

Tôi vẫn nhẹ nhàng, động viên, khích lệ anh hàng ngày mà tuyệt nhiên không có ý coi thường hay nói bóng gió về việc anh thất nghiệp. Thực ra, tôi thừa khả năng lo cho cả nhà, nhưng vấn đề không phải ở chuyện tiền nong, kinh tế. Ngày nào đi làm về cũng nhìn thấy ông chồng lùi lũi xó nhà ngày càng béo mập, ù ì hơn khiến tôi chán nản và nhiều khi phát điên. Tức quá tôi cáu và nói anh phải đi tìm việc thì anh ta quát lại, thậm chí còn dùng vũ lực. Anh hứa sẽ cố gắng nhanh chóng tìm việc nhưng đã hơn một năm trời tình hình vẫn không nhúc nhích, anh vẫn ở nhà quanh quẩn với bếp núc, giặt giũ và con cái.

Làm việc tại công ty nước ngoài, tiếp xúc với nhiều đối tác, nhìn họ ai cũng chỉn chu, giỏi giang, thành đạt mà tôi càng thêm buồn. Nhiều khi tự hỏi tại sao một người như tôi lại lấy phải người chồng yếu kém như vậy?

Càng kém cỏi anh càng tự ti về bản thân và trở nên cau có. Anh gia trưởng, coi mình là nhất. Mọi việc lớn nhỏ của gia đình hai bên anh giao phó toàn tập cho vợ. Nhiều khi gia đình nhà vợ có đám cưới, đám giỗ, anh cũng mất mặt. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng khi lần nào cũng vác mặt ra đỡ, lấy hết lý do này tới lý do kia biện minh cho sự vắng mặt của chồng.

Ở xó nhà, không tiếp xúc với nhiều người nhưng anh còn hay ghen tuông linh tinh. Cứ khi nào thấy tôi xinh xinh đẹp đẹp đi làm, tô chút son phấn đi đến công sở là anh lại sửng cồ bắt tôi thay đồ. Anh bảo tôi là: “Có chồng rồi mà cứ son phấn ăn diện như này để hẹn hò thằng nào?”.

Có lần, anh còn theo dõi tôi và gây sự với tôi tại công ty, đấm vỡ mũi một đối tác khi chúng tôi đang nói chuyện, và giao dịch công việc. Sau vụ việc ấy, ai trong công ty cũng nhìn tôi với ánh mắt ái ngại và tỏ ra thương hại, thông cảm.

Chị bạn cùng phòng khuyên tôi nên suy nghĩ về chuyện ly hôn với ông chồng cục súc này. Chị ấy cho rằng con tôi ngày một khôn lớn, nó thấy bố nó suốt ngày ngồi chơi rồi ăn nói sỗ sàng thì nó sẽ phát triển thế nào?

Tôi nên làm gì trong hoàn cảnh này hả các bạn? Tôi không thể chia tay chồng, tôi không đủ dũng khí như những phụ nữ khác dù tôi là người phụ nữ độc lập, tự chủ. Tôi sợ con thiệt thòi khi lớn lên mà không có bố, bị bạn bè chế giễu, chê cười. Tôi sợ mang tiếng là người phụ nữ bị chồng bỏ. Và cái tôi sợ hơn nữa là liệu chia tay chồng, tôi có còn tìm được người mới tốt đẹp hơn?

Tại sao không thử “vứt” chồng đi để sống?

"Vứt" chồng - Là vứt bỏ nỗi ám ảnh của "phụ thuộc" và "ràng buộc", đôi khi chỉ là 30 phút mỗi ngày của từng năm..., là để tự được tận hưởng đúng nghĩa cuộc sống của mình, để được thỏa mãn những đam mê của bản thân...

"Vứt" chồng - Là sự tự chủ và chẳng "tôn thờ" người đàn ông ấy như chỗ dựa dẫm, bấu víu, mà hãy khiến mình tự trở thành một bờ vai mềm mại, nhưng vững chắc bên cạnh người bạn đời.

Và "vứt" chồng đôi khi phải là dám buông bỏ, dám chia tay để tìm tới cuộc sống đúng nghĩa; Là dám bắt đầu lại để tìm cho mình một hạnh phúc mới.

Hãy gửi những suy nghĩ, hãy bày tỏ quan điểm hay chỉ đơn giản là cùng kể lại câu chuyện đời mình để được sẻ chia...

Những chia sẻ của bạn đọc với chuyên đề “Vứt chồng đi để sống” xin được gửi về địa chỉ mail loisongsuckhoe@gmail.com. Những bài viết được đăng tải sẽ nhận nhuận bút theo quy định.


Hạ Tuyết (Hải Phòng) (Hạ Tuyết (Hải Phòng))
Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem