Điều ít biết về em trai "ông hoàng nhạc sến" Ngọc Sơn bỏ hát thành đại gia
Điều ít biết về em trai "ông hoàng nhạc sến" Ngọc Sơn bỏ hát thành đại gia
Thứ năm, ngày 31/12/2020 15:00 PM (GMT+7)
"Mối lo duy nhất của tôi là mẹ đau bệnh, may là giờ đã ổn. Tôi cầu mong mẹ cứ ổn như thế càng lâu càng tốt. Còn lại công việc hay gia đình, tôi mãn nguyện mọi thứ", Ngọc Hải tâm sự.
Đại lý săn đón băng "Mưa bụi" 24/24 trong một tuần
- Hơn 20 năm trước, ca sĩ Ngọc Hải đến với 'Mưa bụi' thế nào?
Đó là lần tôi và chị Tài Linh vào studio của Hữu Minh (nhạc sĩ Minh Vy - PV) thu vài bài, có bài Mưa bụi. Hữu Minh quá thích nên nảy ra ý tưởng quay video. Thuở ấy chúng tôi ngố lắm, chẳng biết quay ra sao, có gì mang nấy đi quay ở Bình Quới (TP.HCM) mất 4 ngày. Tôi hồi đó khoảng 56 - 57 kg, ốm tong teo, tóc còn để dài.
Từ Mưa bụi, chúng tôi thu tiếp Làm dâu xứ lạ, Hoa mười giờ, Giã từ… quay thêm 10 ngày trên Đà Lạt và vài cảnh ở Đầm Sen (TP.HCM) để thành một băng hoàn chỉnh.
Không ai trong chúng tôi nghĩ cuốn băng hot đến mức như vậy. Suốt một tuần, tôi không được xem lại mình hát, diễn trên video thế nào vì người từ các đại lý khắp cả nơi đứng chờ 24/24, hãng cứ in xong băng nào là hết sạch cuốn ấy. Tôi chưa kịp xem Mưa bụi 1 đã phải vào thu tiếp Mưa bụi 2.
- Kỷ niệm nào anh nhớ ngay khi có ai đó hỏi về những năm 'Mưa bụi' tạo hiện tượng?
Chuyện qua hai mươi mấy năm, tôi chỉ nhớ một ít. Lần quay cảnh cuối ở Dinh II (Đà Lạt) lúc 2h sáng, ê-kíp đã chuẩn bị cẩn thận nhưng cứ bấm máy thì không quay được. Vài lần như vậy đến 4h sáng, ai cũng nản. Hữu Minh bèn ra chợ đêm kiếm mấy nén hương về thắp mới quay được bình thường.
Còn khi quay bài Làm dâu xứ lạ một sáng ở Nhà thờ Con Gà (Đà Lạt) cùng Thạch Thảo, tôi bị nắng phản chiếu từ cửa kính làm lóa mắt nên trượt ngã. Tay tôi may không gãy nhưng trầy nát hết, vậy mà vẫn phải diễn sao cho ra nét buồn khi thấy người yêu đi lấy chồng…
Học 12 năm xong tiến sĩ quản trị kinh doanh
- Anh có biết việc mình giải nghệ năm xưa gây nhiều tiếc nuối thế nào không?
Từ bé, tôi đã có “máu” làm, gì cũng phải xắn tay áo vào làm. Hồi ở Bạc Liêu, tôi mò cua, bắt ốc, hát đám cưới phụ gia đình. Học xong trường Công nhân Kỹ thuật tỉnh Minh Hải, tôi lên Sài Gòn làm đủ thứ nghề, từ đi tàu chở hàng tới sửa xe hơi.
Anh Ba (ca sĩ Ngọc Sơn - PV) thấy tôi khổ quá nên kêu: Đi hát với anh. Mỗi tối, anh Ba lái con Honda DD đỏ 70 vừa ra vài tháng chở tôi đến sân khấu hội chợ, khuya quay lại đón tôi về. Tôi kiếm 5 ngàn đồng/đêm, cũng đủ sống qua ngày. Bình thường tôi không nhớ nhưng bây giờ mọi thứ cứ như phim tua chậm, từ chuyện anh Ba mất xe, anh em ly tán mỗi người một nơi… cứ thế hiện ra.
Năm 1993, tôi chán nản bỏ nghề, đi học thợ bạc 8 tháng, định bụng sau này mở tiệm bạc. Máu kinh doanh của tôi là thế. Tôi làm công nhưng luôn nghĩ đến ngày làm chủ. Đi tàu thì nghĩ phải làm chủ tàu; sửa xe nghĩ phải làm chủ garage; đi hát phải kiêm bầu sô; còn thu Mưa bụi xong ra riêng tự làm loạt băng Tình đời.
Sau này, tôi mở studio dịch phim; mở công ty giải trí, làm tổng giám đốc; sau đó là mở nhà máy xuất khẩu trái cây… Việc kinh doanh cứ thế cuốn tôi đi.
Tôi vẫn vừa kinh doanh, vừa đi hát đến năm 2003 dừng hẳn vì không thể ôm đồm mãi. Giải nghệ là điều vô cùng khó khăn, tôi tự đấu tranh kinh khủng! Nói ngắn gọn thì nghệ thuật là tâm hồn nhưng đam mê phải là kinh doanh.
Nghệ sĩ bay bổng, lãng mạn còn doanh nhân phải thực tế, sâu sát. Nhất là năm 2000, Việt Nam hội nhập quốc tế, không sâu sát thì không được. Tôi phải cập nhật liên tục kiến thức mới, luật mới, không còn thời gian cho nghệ thuật nữa.
Năm 2007, tôi theo học ĐH Quản trị Paris lấy bằng thạc sĩ rồi tiếp tục học lên tiến sĩ. Lấy xong bằng tiến sĩ quản trị kinh doanh, tôi được Nhà nước đưa đi học cao cấp lý luận chính trị. Tôi học để bổ ích cho công việc chứ chưa từng khoe mẽ với báo chí.
- Trong anh có còn tha thiết âm nhạc? Tôi nhớ nhiều năm trước, anh còn hứa hẹn ra album…
Tâm hồn âm nhạc trong tôi vẫn vậy nhưng để ra một album thì hơi khó! Tôi đã dấn thân quá sâu vào kinh doanh. Tôi hát có khi hay hơn xưa vì trải nghiệm đã chín muồi nhưng óc sáng tạo nghệ thuật không còn. Ngoại hình của tôi bây giờ mang ra chải chuốt sợ thành “ông cù lần” mất! Tôi có rủ Yến Khoa Mưa bụi năm xưa thu album audio mà 2 năm rồi vẫn không thu xếp được. Tôi sẽ cố ra 1 - 2 sản phẩm hoặc góp mặt cùng ai để tri ân khán giả còn quan tâm mình.
Nếu không có nghệ thuật, chắc anh Ngọc Sơn đã chết rồi
- Xem ảnh tiệc mừng sinh nhật anh Ngọc Sơn mừng sinh nhật, tôi cứ tưởng khu du lịch sinh thái nào, không ngờ là nhà anh! Có thể đoán anh là đại gia Vũng Tàu?
Không đâu, tôi làm doanh nghiệp bình thường chứ đại gia gì! (cười) Tôi được ở chỗ năng động, tham gia sâu sát hoạt động của địa phương, 3 năm trước được bầu làm Chủ tịch Hiệp hội Du lịch Bà Rịa – Vũng Tàu.
- Có ai còn nhận ra anh là ca sĩ Ngọc Hải, sao Mưa bụi, Tình đời không hay chỉ doanh nhân Phạm Ngọc Hải?
Mọi người nhìn có thể không nhận ra nhưng nhắc tên Ngọc Hải thì nhớ ngay. Tôi giờ chỉ mặc đồ công sở lại đen đúa, phát tướng, xấu hơn xưa nhiều. Thú thật, Ngọc Hải bây giờ sướng nhất được thoải mái ngồi lê la quán cóc vỉa hè.
Thời băng Tình đời hot, có lần tôi với bạn bè đi chơi đảo mà dân cả đảo kéo đến tìm gặp mình. Họ trèo tường, leo nóc tháo tung mái tôn để nhìn Ngọc Hải bằng xương bằng thịt trong quán ăn. Thế là cả bọn phải đi đò ngược về đất liền, hủy luôn chuyến đi.
Nghệ sĩ được khán giả yêu thương là quá hạnh phúc. Cá nhân tôi vui khi được khán giả yêu nhưng mong đừng ai nhận ra mình.
- Anh nói chút tâm tình về Ngọc Sơn?
Tôi chưa thấy ai xem nghệ thuật là thiêng liêng, nguồn sống, là tất cả như anh Ba. Sức sáng tạo và cống hiến của anh có thể nói là khủng khiếp.
Anh Ba chu toàn gia đình từ ba mẹ đến các em. Anh dìu dắt tôi vào nghệ thuật nên khi tôi giải nghệ, anh trách ghê lắm!
- Anh chăm sóc gia đình nhỏ với tư cách người cha, người chồng thế nào?
Nhà tôi ở Long Điền (Bà Rịa - Vũng Tàu). Vợ tôi quê Hạ Long. Chúng tôi có 1 con trai, năm nay 4 tuổi rưỡi.
Mỗi ngày, tôi dậy từ 5h sáng chơi thể thao, 7h về đưa con đi học. Tôi quay cuồng việc công ty, đi tiếp khách, dự đám tiệc.
Cuối tuần, nếu trống lịch, tôi đưa vợ con đi nghỉ dưỡng. Khi chưa có Covid-19, mỗi năm tôi đưa gia đình đi nước ngoài 4 – 5 lần. Cháu nhà tôi hơn 4 tuổi đã đi nước ngoài khá nhiều. Đời tôi bây giờ gói trong 4 chữ H: Học, Họp, Hội, Hè.
Mối lo duy nhất của tôi là mẹ đau bệnh, may là giờ đã ổn. Tôi cầu mong mẹ cứ ổn như thế càng lâu càng tốt. Tôi nói mẹ rằng cứ vui phút nào hay phút ấy, con cháu luôn ở bên mẹ. Còn lại công việc hay gia đình, tôi mãn nguyện mọi thứ.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.