Từ khi lấy chồng, mình liên tục gặp bất hạnh. Đầu tiên là tình cảm vợ chồng trục trặc, chồng ngoại tình, ly hôn rồi bây giờ là con gái mình trầm cảm. Mình hiểu không có hậu quả nào là ngẫu nhiên, tất cả đều do người trong cuộc đưa đẩy.
Hôn nhân của mình chỉ đầm ấm được đúng 18 tháng. Từ sau khi con ra đời, tình cảm vợ chồng rệu rã. Chúng mình toàn cãi nhau vì con, chủ yếu là đùn đẩy nhau chăm con. Mình cũng sai khi trở lại công việc quá sớm. Còn chồng cũng lười chảy thây, đổ việc chăm con là của phụ nữ. Mình và anh cứ thi gan lỳ lợm không nhường nhịn nhau. Đang ăn cơm mà con đòi ị cũng chỉ ngồi gườm nhau không ai đứng dậy. Mình làm cũng được nhưng sợ chồng ỉ lại nên thôi. Rất nhiều chuyện lặt vặt khiến tình cảm vợ chồng nhạt dần.
Sau lần chồng cố tình lấy tài liệu hội thảo của mình đi chùi mông cho con thì mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm. Mình tuyên bố: “Tôi có sinh cho anh đứa thứ hai thì tôi không bằng con”. Nghĩ lại mình rất ân hận vì đã nặng lời như thế. Nhưng dù sao cũng may là chưa sinh. Do chán ngán lẫn nhau nên ai cũng mơ về những khoảng trời riêng. Mình liên tục nghĩ về một bờ vai khác.
Chồng cũng chẳng kém, liên tục viện cớ công tác ngắn hạn dài hạn để thoát ly khỏi gia đình. Từ một tay chơi nghiệp dư, anh trở thành một kẻ ngoại tình chuyên nghiệp. Biết chồng có người đàn bà khác, một mặt mình vật vã ghen tuông, mặt khác không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm. Chồng ngoại tình tức là mình cũng có quyền đong đưa. Tình yêu vợ chồng bây giờ không những trở về không mà còn âm điểm nữa.
Nghĩ đến con, mình thấy tội nghiệp, muốn cho con một mái ấm hoàn chỉnh nhưng tình cảm vợ chồng đã không thể nào hàn gắn. Mình đề nghị ly hôn nhưng chồng từ chối. Anh nói chỉ ly hôn với điều kiện được nuôi con gái. Anh ấy đánh đúng yếu điểm của mình. Mình và hàng triệu bà mẹ trên thế giới như nhau cả, ai cũng muốn có con, vì chồng là người dưng còn con là khúc ruột. Không ly hôn, tình cảm không cải thiện, mình và chồng sống hờ hững như hai bóng ma.
Mình hiểu không có hậu quả nào là ngẫu nhiên, tất cả đều do người trong cuộc đưa đẩy (Ảnh minh họa)
Con gái mình rất quấn và thần tượng bố, hỏi muốn ở với ai nó nói ở với bố mới đau lòng. Mình biết thế này thì ra tòa mình sẽ mất con về tay chồng. Những ai đang làm mẹ đọc đến đoạn này chắc sẽ ghét mình lắm. Vì mình đã hết yêu và chán cuộc sống gia đình thế này nên thật sự rất muốn ly hôn. Ly hôn để trở về đời sống độc thân thảnh thơi tự do như ngày trước chứ không hẳn vì người đàn ông khác. Không lung lay được chồng, mình đành phải tác động vào con.
Hằng ngày mình thủ thỉ với con là bố xấu, bố không thương mẹ con mình. Mình thấy xấu hổ khi phải dùng hạ sách như thế nhưng đúng là hết cách rồi mọi người ạ. Lúc này bé nhà mình gần 6 tuổi, nó khôn ngoan, trưởng thành hơn hẳn các bạn nên hiểu chuyện rất nhanh. Nó chối bay biến và tìm cách bênh vực bố. Nó nói thế này mới thương “tại bố bận quá đấy, lúc nào bố về con bảo bố bù cho mẹ”.
Ở nhà, mình thường cố tình gây chuyện để chồng lớn tiếng cho con nghe thấy. Mỗi lúc thế nó buồn rũ rượi, đi vào phòng khóc ướt vở. Tưởng nó sẽ ghét bố ai ngờ vẫn bênh bố ra mặt. Vợ chồng lại căng như dây đàn, mình giận mất khôn nên nói với con bố đã yêu người đàn bà khác và sắp bỏ mẹ con mình. Nó hỏi “yêu như thế nào cơ ạ”. Mình đã trả lời con rất thật lòng, mình tâm sự với con như thể con là một người bạn gái trưởng thành. Rồi mình khóc rất nhiều. Đó là lần đầu tiên con không bênh bố nữa, nó im lặng như một bà cụ non rồi òa lên nức nở. Tối bố nó về nó tránh mặt giả vờ tô tranh không ra quấn như mọi hôm. Mình và chồng lại cãi nhau một trận thừa sống thiếu chết.
Mình nhắc lại lời ly hôn, chồng thách lúc nào con gái đứng trước tòa tuyên bố là “ghét bố” thì anh đồng ý. Mình giận mất khôn nên ngay tối đó chở con bám theo chồng khi chồng chạy xe về một nhà nghỉ ở ngoại ô để thậm thụt với ả đó. Đó là lần thứ hai mình theo dõi chồng và cũng là lần đầu tiên ra mặt bắt quả tang chồng ngoại tình. Tiếc là mình không phải là người duy nhất, mình để cho cả con gái cùng vào.
Có chết mình cũng không quên được sự hoảng hốt của con gái hôm đó. Nó bụm miệng, mắt cứ như sắp rớt ra ngoài và không ngừng hét. Con úp mặt vào vai mình, nhắm mắt hét và khóc. Bố nó càng lại gần nó càng hét dữ dội. Nói đến đây mình nhói cả tim gan, mình sai mười mươi và ngu vạn lần ngu. Cho dù con chưa thật sự hiểu chuyện nhưng để con chứng kiến cảnh bố nó với người khác thật quá sức chịu đựng của trẻ con.
Cuối cùng mình cũng được ly hôn theo như ý muốn. Con bé không chỉ ghét bố mà còn không cho bố lại gần. Sau lần đó mình bị chồng đánh bầm dập nên càng muốn ly hôn cho nhanh. Tóm lại là một khung cảnh hỗn độn.
Con gái mình từ hôm đó không cười, ít nói và biếng ăn. Mình bắt đầu thấm thía về hành động thiếu suy nghĩ của mình. Mình sợ con trầm cảm rồi thành tự kỷ mất. Tưởng ly hôn xong hai mẹ con sẽ có một cuộc sống dễ chịu, thoải mái hơn, ai ngờ con gái lại như thế này. Cuộc đời này về cơ bản là một màu đen xám xịt và đầy bất hạnh. Mà thôi tự an ủi để con gái hận bố cũng tốt, đỡ phải lui tới. Mình cũng không định dạy con có niềm tin vào đàn ông nữa, hai mẹ con cứ thế mà sống thôi.
Mình biết thế này là sai lè rồi, mọi người cứ ném đá đi. Ngày nào mình cũng nhìn con rồi thở dài cả hàng cây số. Con người đúng là nghiệp chướng của nhau.
Liên Hương (Đời sống & pháp luật)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.