Chỉ có yêu thương còn ở lại

Xiao Shi Thứ ba, ngày 31/03/2015 15:18 PM (GMT+7)
Nép vào lòng anh, cảm thấy hạnh phúc trở về sau những ngày giông bão...
Bình luận 0

Nếu có người hỏi tôi, điều làm tôi nhớ về thuở ấu thơ của mình, tôi sẽ trả lời là mùi cỏ cháy. Và điều làm tôi nhớ về mối tình đầu của mình, là anh và ấu thơ tôi. Nhưng người chồng đầu tiên của tôi lại không phải là anh...

Anh và tôi là bạn từ lúc hai đứa cắp sách đến trường. Cấp một, cấp hai rồi cấp ba, trải qua 12 mùa hè thả diều, bơi xuồng, bắt ếch. Có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người và tôi may mắn đã trải qua.

Êm đềm như chính bản chất của làng quê, không nhộn nhịp, không ồn ào nhưng nếu rời đi sẽ thấy nhớ vô cùng.

Quê tôi có một dòng kênh rất rộng và dài, không trong xanh mà đục ngầu, nước chảy một dòng về phía sông lớn. Chúng tôi hay thả thuyền trôi về hướng đó, anh chèo thuyền, tôi ngồi véo von mấy câu mẹ tôi hay hát, hít hà mùi cỏ cháy ven sông.

Đang là mùa hè nên mùi cỏ cháy rất nồng nhưng tôi rất thích, vì đó là vị của nắng, ít nhất thì nắng cũng có vị... Còn anh thích tiết trời từ đông sang xuân, lúc đó cỏ hai bên dòng kênh xanh tươi mơn mởn, lâu lâu gió lên nghe thoang thoảng hương của một vài sợi lúa non, mũi anh hếch hếch lên trong như khỉ, tôi hay đùa như thế.

Trong lúc con thuyền chậm trôi, anh bất giác hỏi tôi "Nếu sau này rời khỏi đây em sẽ nhớ gì nhất?". Tôi im lặng hồi lâu, ngả người vào lòng thuyền, mở to hai mắt rồi trả lời anh "Có lẽ là bầu trời, anh ạ". Tôi bật dậy hỏi ngược lại anh, anh cười nhẹ, trả lời thật nhanh và dõng dạc "tất cả". Tôi phì cười, làm sao mà nhớ được tất cả khi quê mình nhiều thứ như thế, rồi bỗng chạnh lòng, liệu anh có nhớ đến tôi?

img
"Có duyên sẽ gặp lại, có nợ sẽ tìm về" (Ảnh minh họa)

Anh là người con trai của làng quê, làn da đen, cao và ốm nhom, điều tôi thích là nụ cười của anh, duyên kinh khủng. Ít nói nhưng hay nghe tôi nói, tôi không hiểu anh đang nghĩ gì nhưng chưa bao giờ tôi quan tâm điều đó, điều tôi quan tâm là mỗi lần ở gần anh, tôi cảm thấy an toàn, bình yên. Vậy là đủ.

Tôi, một đứa con gái năng động, nói thẳng ra là rất ngang tàn, nóng tính và cứng đầu. Ba mẹ tôi không hạnh phúc, họ cãi nhau suốt ngày, hễ gặp nhau là nặng lời. Tôi nghĩ mình đã đủ trưởng thành để có quyền được nói, đôi khi tôi hét toán lên rằng sao ba mẹ không ly dị nếu không cảm thấy sống bên nhau được nữa, con đã lớn, con hiểu và con có thể tự lo. Mẹ chỉ lặng im không nói năng gì, có thể tôi đã lớn nhưng đối với ba mẹ tôi vẫn là con, nên có nhiều chuyện tôi không thể hiểu được...

Nhớ ngày đó thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát chúng tôi đã là học sinh lớp 12, vui có buồn có nhưng chúng tôi cũng đi qua những tháng ngày đẹp đẽ và phải quyết định tương lai của bản thân mình. Anh chọn con đường du học để lập nghiệp, tôi chọn làm người ở lại để đợi chờ anh và cố gắng vì tương lai.

Tôi và anh không hứa hẹn gì, bởi hứa hẹn nhiều biết có thực hiện được hay không? "Có duyên sẽ gặp lại, có nợ sẽ tìm về". Tôi tin vào tình yêu nhưng tôi không tin cuộc đời, đâu phải chuyện tình nào đổ vỡ cũng chỉ vì hết yêu.

Tôi vẫn đi học và như bao sinh viên khác –cũng có người yêu. Người yêu tôi là chàng trai có thể nói là hoàn hảo và quan trọng hơn – anh ấy thật lòng. Là mối tình đầu của anh, yêu nhau suốt thời gian chúng tôi học đại học, tôi và anh cùng vẽ một viễn cảnh tương lai tươi đẹp nhưng trong thâm tâm tôi còn chờ đợi một người.

Ra trường và kết hôn, ba mẹ hai bên đương nhiên đồng ý, nhìn anh cười vui so se tấm thiệp cưới, bất giác cảm thấy đau lòng, ai cũng chúc phúc cho cái “hạnh phúc” sắp đến này, còn tôi có chúc cho tôi không? Còn anh ta, anh ta biết tôi lấy chồng, anh có thấy buồn, thấy tiếc, thấy nhớ gì không?

Đêm trước ngày về nhà chồng, tôi ngủ với mẹ, mẹ vuốt tóc tôi không nói. Có lẽ cuộc đời bà chẳng còn gì được gọi là hạnh phúc nên chẳng khuyên bảo gì bởi bà biết, bắt đầu tốt đẹp chưa chắc kết thúc đã tốt đẹp. Tôi hiểu điều đó.

Chung sống 3 năm với kẻ được gọi là chồng. Anh và tôi chưa có mụn con nên tình cảm dần phai nhạt và có lẽ anh cũng nhận ra sự hờ hững trong tôi. Tôi vỡ lẽ, thì ra hôn nhân không xây đắp trên tình yêu thì sẽ rất khó vững bền. Anh nản, tôi nản. Anh ngoại tình. Chúng tôi ly hôn.

Tôi không trách anh, tôi trách mình. Ít nhất thì suốt mấy năm đó anh cũng thật lòng với tôi, còn tôi yêu như không yêu, tôi chỉ biết nhận – không biết cho. Vậy nên, không một kẻ khờ nào khờ đến mức yêu một người không yêu...

Ba tôi mất, mọi người nhìn tôi với anh mắt thương hại. Chia tay chồng, ba mất. Ừ thì, tôi còn gì để mất nữa đâu.

Mẹ tôi khóc, khóc rất nhiều, sau những tháng ngày lặng im thì bà ấy cũng khóc. Không phải giải thoát mà là xót xa. Mẹ yêu ba, yêu rất nhiều. Bà ấy nhìn bàn thờ nghi ngút khói của ba mà nước mắt chảy dài.

Tôi bây giờ mới biết, không chỉ vì tôi ba mẹ mới cố gắng sống với nhau mà còn tình cảm, muối mặn gừng cay, đời đời không đổi.

Trong lúc dọn dẹp những đồ đạc của ba, tôi tìm được một cuốn sổ nhỏ, giấy đã ngả màu, bụi bám đầy, chữ viết xiêu vẹo nhưng đầy thân thương...

Ngày...tháng...năm

Là nhật kí của ba, ông viết về những tháng năm yêu đương của hai người, từ những cái nắm tay đến ngày ba cưới mẹ về làm vợ, cho đến ngày mẹ sinh tôi...

Tôi là con ngốc, là con ngốc nhất trên thế giới này. Tôi cứ tưởng là mình lớn rồi, tôi cứ tưởng mình có quyền phán xét cuộc đời, rằng tình yêu là nhất thời, là viễn vong. Nhưng không có nó thì có lẽ không có tôi... và cuối cùng chỉ có yêu thương là còn ở lại.

Mẹ vuốt tóc tôi, thỏ thẻ những câu hò...nước mắt.

Mẹ vuốt tóc tôi, nói về... ba...

***

Anh trở về, anh không còn là chàng trai của làng quê ngày trước, anh lịch lãm hơn tôi tưởng nhưng mùi hương của ấu thơ còn đó, tôi cứ tưởng mùi cỏ cháy sẽ được thay bằng mùi nước hoa đắt tiền.. tôi hỏi anh, anh trả lời, là vì tôi thích, vậy thôi...

Nép vào lòng anh, cảm thấy hạnh phúc trở về sau những ngày giông bão...

Chẳng ở đâu xa, ở đây thôi...

Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem