Chúng tôi yêu nhau được hơn 2 năm thì tiến tới hôn nhân. Tháng 8.2012, chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng. Những tưởng chừng đó thời gian yêu và tìm hiểu về nhau là tôi tự tin mình sẽ có cuộc sống gia đình hạnh phúc nhưng khoảng thời hai chúng tôi đã trải qua biết bao sóng gió.
Tôi tự nhận mình là một người nóng tính nhưng chưa bao giờ tôi đi quá giới hạn để rồi phải hối hận về những gì mình đã nói ra. Ai cũng bảo tôi là người ăn hiếp chồng và anh là người hiền lành, chịu đựng. Nhưng có ở vào hoàn cảnh của tôi mới thấy rõ những gì tôi đang trải qua. Phải nói rằng chồng tôi là một người chịu khó, chăm chỉ làm việc. Anh rất khôn ngoan và nhanh nhạy trong công việc kinh doanh. Còn tôi học hành ra trường, có bằng cấp hẳn hoi nhưng tìm mãi vẫn không có việc làm.
Cưới nhau về, tôi cũng xác định sẽ ở nhà lo cho gia đình và phụ giúp công việc kinh doanh của chồng. Lúc thành lập công ty thì có một số vướng mắc nên tôi là người đứng tên làm giám đốc công ty chứ không phải chồng tôi. Tuy mang danh là giám đốc nhưng tôi chỉ là "hữu danh vô thực". Mọi việc làm ăn kinh doanh chồng tôi lo hết, tôi chỉ có đứng trên danh nghĩa giấy tờ mà thôi. Toàn bộ tiền vàng, của hồi môn tôi có đều đem bán để lấy tiền phụ giúp cho công việc kinh doanh của chồng. Tuy không nhiều nhặn gì nhưng cũng là tình cảm tâm huyết tôi dành cho gia đình.
Chồng tôi là một người hay ghen và không tin tưởng gì tôi cả. Tôi có đi đâu, làm gì cũng đều bị nghi ngờ tra hỏi. Nhiều khi cãi vã thì chồng tôi đều dùng những từ ngữ khó nghe để chửi bới, lăng mạ tôi. Gọi tôi là trâu bò, chó mèo rồi xưng hô mày-tao và dùng những lời lẽ thoá mạ khó nghe khác nữa mà tôi không tiện nói ra.
Có lần, anh đi đánh bài đến khuya chưa về, tôi phải đến nơi anh chơi để gọi. Về đến nhà, anh ta đánh đập tôi, bảo rằng tôi làm mất mặt anh. Rồi có lần, chồng tôi xô tôi từ trên ghế xuống và lấy đôi tất đang đi ném vào mặt tôi. Rồi khi quá sức chịu đựng, tôi đòi ly hôn thì anh ta dọa sẽ cho tôi vào tù vì tôi đứng tên công ty, sẽ lấy tất cả tiền và xe của tôi. Anh ta nói rằng khi không còn là vợ của anh ta thì sẽ không có một xu để bước ra khỏi nhà. Nhiều lần cãi vã nhau xong anh ta lại làm lành và tôi cũng nhún nhường bỏ qua cho yên cửa, yên nhà.
Giờ đây, chồng tôi không còn tôn trọng tôi nữa. Có lẽ anh ta khinh tôi vì tôi chỉ là đứa ăn bám, không có việc làm. Dù sao tôi cũng lo lắng tiền bạc, sổ sách cho anh ta chứ có phải ăn không ngồi rồi đâu. Với gia đình anh ta, tôi làm trọn nghĩa vụ con dâu. Vậy mà giờ đây anh ta xem tôi không khác gì một đứa giúp việc. Mọi việc trong nhà anh ta đều tự quyết định, không bao giờ nghe lời góp ý của tôi. Dù ai đúng, ai sai thì cũng không thể nói ra những lời nói và hành động như thế phải không?
Cuộc sống của tôi đang vô cùng bế tắc, không tìm ra lối thoát. Tôi không thể về tâm sự với mẹ vì sợ bà buồn lòng bởi bấy lâu nay, bà cứ tưởng tôi sung sướng khi lấy được người chồng giỏi giang. Tôi phải làm gì bây giờ, có nên nhẫn nhịn mà tiếp tục sống không hay tự tìm lối thoát cho mình?
Thực lòng tôi vẫn còn rất yêu chồng tôi và không muốn tính đến chuyện ly hôn. Chúng tôi vẫn chưa có con. Giá mà có đứa con thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để chồng tôi không còn đối xử với tôi thậm tệ như thế nữa.
Theo Ngôi Sao
Vui lòng nhập nội dung bình luận.