Khi thật sự yêu một ai đó, người ta có thể tin vào những điều không thể và làm những việc mà người khác cho là điên rồ.
Tôi yêu Quốc. Từ khi tình yêu đó bắt đầu manh nha cho đến khi nó đầy căng, nhức nhối trong lồng ngực, tôi chưa một lần được biết thế nào là hạnh phúc của tình yêu. Một kết cục thông thường cho những mối tình đơn phương không hy vọng. Nhưng tôi luôn tự nhủ: “Cứ yêu đã rồi sẽ tính tiếp!”.
Quốc biết tình cảm của tôi dành cho gã. Một hôm, anh ta bảo: “Làm bạn tình anh đi!”. Tôi hỏi anh “Bạn tình nghĩa là thế nào?”. Anh cười khả ố: “Nghĩa là bạn bè về mặt tình dục chứ còn thế nào”. Thấy tôi vẫn ngơ ngơ, Quốc hỏi: “Em có thích trẻ con không?”. Tôi gật đầu. Quốc cười phá lên: “Còn anh thì thích cách tạo ra chúng!”.
Chỉ là bạn tình thôi ư? Nước mắt tôi rơm rớm vì tủi thân. Tôi muốn bỏ chạy, muốn cự tuyệt nhưng tôi yêu Quốc. Tình yêu đó còn lớn hơn cả lòng tự trọng và sỹ diện bản thân. Tôi tự nhủ: “Cứ yêu đã rồi sẽ tính tiếp!”. Và mối quan hệ của chúng tôi đã được nâng lên thành bạn tình.
Thỉnh thoảng anh đón tôi đi ăn uống rồi cùng trải qua một đêm ấm áp bên nhau. Tôi vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó anh sẽ đáp lại tình cảm của mình. Người ta không thể chỉ sống bằng niềm tin nhưng niềm tin trong tôi luôn đủ mạnh để sống vì nó.
Với anh, tôi vẫn chỉ là một kẻ yêu đơn phương mù quáng, dại khờ (Ảnh minh họa)
Tôi thường áp mặt vào lưng anh thủ thỉ: “Em yêu anh”. Nhưng anh chỉ cười: “Thế à? Tốt!”. Tất cả chỉ có vậy. Anh chưa bao giờ nói với tôi một câu ngọt ngào. Anh nói sẽ không bao giờ yêu tôi...
Một lần, anh có vẻ đã uống khá nhiều trước khi gặp nhau. Anh nhìn tôi đắm đuối nhưng vô hồn bởi tôi không thấy mình trong đôi mắt ấy. Trong đôi mắt anh là hình ảnh của một người phụ nữ khác.
Anh ôm tôi vào lòng, khép chặt vòng tay. Lần đầu tiên trong đời, anh nói những lời mà tôi hằng khao khát được nghe: “Anh yêu em”. Anh nói đi nói lại mãi một câu ấy mà không biết rằng mỗi lần như thế là một lần ngực tôi nhói đau. Bởi tôi biết rằng anh đang nói với một người khác, một người đàn bà khác chứ không phải tôi.
Nhưng một bạn tình thì không được phép ghen tuông hay đòi hỏi. Tôi âm thầm trao anh tất cả cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ say như một đứa trẻ. Chưa khi nào tôi thấy người đàn ông bên cạnh mình lại đáng thương đến thế. Tôi muốn cứ được che chở cho anh, xoa dịu nỗi đau bằng tình yêu chân thật. “Cứ yêu đã rồi sẽ tính tiếp” – tôi tự nhủ.
Tôi vẫn nghĩ mình sẽ mãi yêu anh như vậy nhưng mọi việc đã thay đổi. Một ngày nọ, tôi nhận ra mình không còn nghĩ đến anh nhiều nữa, không còn yêu anh quá nhiều nữa. Tình yêu đó đã được chuyển sang một nơi khác. Tôi dành tất cả tình yêu cho mầm sống bé nhỏ đang lớn lên trong bụng mình.
Tôi không muốn Quốc biết mình có thai bởi vì anh rất ghét điều đó. Anh nói không muốn có con với tôi. Tôi cũng không muốn dùng đứa con để ràng buộc tình cảm của một người đàn ông không yêu mình.
Nếu biết chuyện tôi mang thai chắc chắn anh sẽ không nhẫn tâm từ bỏ. Nhưng anh đang có những mục đích cao cả trên con đường công danh, sự nghiệp. Anh muốn lấy một cô gái ngoan ngoãn, giỏi giang, không tì vết. Chúng tôi không thể bước chung một con đường.
Tôi đề nghị chia tay, kết thúc cái hợp đồng bạn tình đã kéo dài suốt ba năm trời. Anh gật đầu, không để lộ chút cảm xúc: “Ok. Chúc em hạnh phúc!”. Tôi quay đi không nuối tiếc, không nước mắt vì với tôi bây giờ đứa con mới là tất cả chứ không phải anh. Rốt cuộc, với anh, tôi vẫn chỉ là một kẻ yêu đơn phương mù quáng, dại khờ.
Trở về sau một cuộc chia tay không thể nhạt nhẽo hơn, tôi lao vào công việc để kiếm tiền cho việc sinh nở và cũng để không còn thời gian cho những suy nghĩ linh tinh. Một người đàn bà mạnh mẽ là như vậy đấy, bình tĩnh đối mặt với khó khăn và tự giải quyết tốt vấn đề của mình.
Cô bạn thân làm bác sĩ nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của tôi, nhỏ nhẹ động viên: “Phải mổ thôi, cố lên nhé!”. Trong cơn đau quằn quại, tôi cương quyết gật đầu không chút sợ hãi. Tôi nhắm mắt lại, thấy con đang mỉm cười với mình. Tôi nắm bàn tay bé xíu của con, sung sướng không thốt lên lời. Một bàn tay khác cũng nắm lấy tay tôi. Đó là anh. Anh đã đến. Nhưng đó chỉ là giấc mơ.
Nghe tiếng khóc trẻ thơ rất gần, tôi hé mắt nhìn. Đó là con trai tôi. Tôi dang tay đón bé vào lòng. Sự thật này còn đẹp hơn cả những giấc mơ.
Nhật Minh (Người đưa tin)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.