“Tôi gọi về cho mẹ. Mẹ chỉ nói, mẹ mừng cho con. Cả trưa ấy, mẹ không ngủ, cứ nằm trằn trọc lăn qua lăn lại. Tôi biết mẹ vui lắm! Vui đến chảy nước mắt mà cứ giấu con”, Hồ Tuấn Tài rưng rưng nói về người mẹ đáng kính khi nhận tin con trai được gọi lên ĐTQG.
Phóng viên: Xin chào Hồ Tuấn Tài!. Hồi tháng 8 vừa qua, Hồ Tuấn Tài đã trở thành 1 trong 36 cầu thủ được HLV Park Hang-seo gọi vào danh sách sơ bộ ĐTQG Việt Nam. Tuy nhiên, vì dịch Covid-19 tái bùng phát, nên đợt tập trung đó đã bị hủy bỏ. Anh có nghĩ rằng cơ hội lên ĐTQGQ Việt Nam là điều hiển nhiên với mình?
Hồ Tuấn Tài: Không hẳn là vậy. Ở thời điểm hiện tại, bóng đá Việt Nam đang có nhiều tiền đạo giỏi, thậm chí siêu đẳng. Trong số ấy, có những người tôi may mắn từng được là đồng đội của họ ở các đội tuyển trẻ như Công Phượng, Văn Toàn… Tôi rất ngưỡng mộ và vẫn mơ một ngày nào gặp lại họ ở ĐTQG. Tôi dặn mình phải cố gắng, phải nỗ lực từng ngày để được như các đồng nghiệp.
Tôi nói thật, có nhiều khi tôi cảm thấy ghen tị với Phượng, Toàn và nhiều người khác. Mà tôi tin có nhiều người cũng có trạng thái như tôi, cầu thủ mà. Tôi nghĩ, họ làm được, họ chơi được sao mình lại không thể. Anh có tin không, mỗi khi thấy họ trên tivi là cái bụng cứ buồn buồn khó tả.
Tôi biết, chỉ có một cách là cắm đầu vào mà tập luyện. Tôi phải tạo ra cơ hội cho mình và chỉ có thi đấu tốt trong màu áo CLB SLNA mới thể hi vọng. Tôi vẫn tin cơ hội được chia đều và tôi nằm trong số này. Bản thân tôi tự tin vì không quá kém cỏi so với những đồng nghiệp của mình và tôi sẽ làm được như mục tiêu đề ra.
Hãy nói cho tôi biết, cái cách anh tạo dựng niềm tin, cái cách anh nuôi dưỡng cho mình một ước mơ và cái cách anh ra sân chạy rất nhiều, cố gắng ghi bàn và đã ghi bàn…
Nói thật, đây là một mùa giải vô cùng khó khăn của tôi và đồng đội ở SLNA. Đội bóng của chúng tôi gần như kiệt quệ khi những trụ cột thay nhau đi bệnh viện do gặp chấn thương. Ngoại binh chơi chưa được như kỳ vọng. Nói thẳng ra, có ông còn không hơn những cầu thủ Việt, thậm chí thua kém.
Bản thân tôi cảm thấy mọi thứ gập ghềnh hơn và phải chịu áp lực hơn rất nhiều so với mùa giải năm ngoái. Tôi không nghĩ mình sẽ than thở, bởi nó không giải quyết được điều gì. Bản thân SLNA phải đi lên từ nội lực, từ đôi chân chứ không ai có thể giúp, không ai có thể cứu chúng tôi. Chỉ có một cơn đường là phải chiến đấu và chờ vào những sự đổi thay ở giai đoạn mới.
12 trận, 8 bàn thắng và khá nhiều đường chuyền thành bàn là những con số của Hồ Tuấn Tài ở mùa giải 2019. Điều gì giúp anh có một phong độ tuyệt vời như vậy?
Một mình Hồ Tuấn Tài sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì. Năm ngoái tôi may mắn có những đồng đội hỗ trợ rất nhiều. Chẳng hạn như ở khu vực giữa sân có anh Khắc Ngọc nay đã về Viettel. Trên có Olaha đang đỉnh cao phong độ đã chuyển đến Israel chơi bón. Năm nay, họ đã không còn là người của SLNA. Mọi thứ đã khó khăn hơn nhất nhiều. Cũng thật may, Phan Văn Đức đã trở lại, các đồng đội trẻ của tôi cũng chơi rất lên chân. SLNA có thể thua kém về chuyên môn nhưng tinh thần chúng tôi có thừa.
Có những ký ức chẳng ai muốn nhắc lại vì đó là một nỗi đau. Nhưng có những ký ức là động lực để con người ta vươn lên. Tôi đang nói về SEA Games 2017 tại Kuala Lumpur (Malaysia), một giải đấu đáng quên hơn là đáng nhớ của anh…
Cay đắng, ám ảnh….À không, phải nói đó là cú “sốc” của cuộc đời của một thanh niên mới lớn như tôi. Kể từ ngày tôi làm quen với trái bóng, rồi cuộn chặt với nó, chưa bao giờ thấy tôi mọi thứ khủng khiếp như vậy. Tôi mất phương hướng. Có đôi khi thoáng nghĩ: hay bỏ bóng đá, chứ thế này khổ quá…!
Khổ vì bị “ném đá”, “ăn chửi”, “tổng tấn công” trên mạng xã hội hay khổ vì điều gì, thưa anh?
Khổ vì tất cả! Chẳng có ngôn ngữ nào thậm tệ, chua cay hơn dành cho tôi nữa. Tôi có cảm giác, mình như một kẻ phạm tội, một kẻ bỏ đi. Nói chung mọi thứ chỉ toàn màu đen xám xịt. Tôi chịu đau 1 thì mẹ buồn đến 10. Tôi không muốn làm ai phải buồn cả. Đặc biệt là mẹ. Tôi không muốn…
Anh đã nói, cái khung thành tại SEA Games năm đó như bị “ma ám”, đá mãi không ghi bàn hay một lý do nào đó đặc biệt?
Bóng đá khó lý giải lắm. Đôi khi tôi vẫn tin vào cái thời, cái vận. Có những lúc đen thì đen cả dây, đen “lây” cả đội. Tôi cũng chẳng biết, tại sao mình lại “ném” qua những cơ hội ngon ăn. Quái quỷ, đó lại là pha bóng đúng sở trường, tôi sút ít khi trượt lắm. Kiểu 10 cũng được 1, chứ đây 10 hỏng cả 10.
Quả bóng hết leo xà ngang, đập cột dọc, đi đúng thủ môn rồi bay ra ngoài. Nhiều khi xem lại vẫn thấy ám ảnh lẫn ức chế, rồi hỏi: Sao mình lại có thể dứt điểm như vậy được? Buồn không thể tả!
Người ta nói rằng, trận gặp U23 Thái Lan ở lượt đấu cuối cùng ở vòng bảng SEA Games 2017, Công Phượng đã “giành” quả phạt đền của anh. Phượng không muốn anh đá vì sợ anh bị áp lực tâm lý đè nặng gấp bội và giả sử có hỏng ăn thì “tội chồng thêm tội”. Sau đó, Phượng đã sút lên trời và U23 Việt Nam đã thua với tỷ số ê chề 0-3 trước người Thái. Có chuyện đó không?
Tôi không biết nữa. Tôi không quan sát và không nhìn ra ngoài. Tôi chăm chăm vào quả bóng. Mà có khi tôi đá phạt đền cũng ra ngoài. Đang đen thì đen cả đồng đội. Bóng đá nghiệt ngã lắm. Khi anh ghi bàn có thể được tung hô, đưa đón còn nếu ngược lại, anh là…tội đồ.
Người ta nói, HLV Nguyễn Hữu Thắng (Chủ tịch CLB TP.HCM hiện tại), người sắm sa bàn của U23 Việt Nam đã rất ưu ái Hồ Tuấn Tài. Và nó là một phần trong những nguyên nhân thất bại của U23 Việt Nam trên đất Mã 3 năm về trước.
Thất bại thì lý giải thế nào cũng khó. Bản thân tôi luôn thấy chú Thắng có sự công bằng cho tất cả. Ai tập tốt, ai thể hiện được thì ra sân đá chính. Đơn giản như vậy thôi, chứ không phải dây này nọ như người ta nói.
Chú ấy từng nói với tôi, khoảnh khắc giữa người hùng và tội đồ chỉ đúng một cơ hội, một bàn thắng. Nếu chớp lấy, anh có tất cả, còn nếu không thì hãy chuẩn bị tinh thần. Bóng đá có vinh quang, cay đắng, nước mắt…đã chơi là phải đối diện, phải chấp nhận.
Tôi thật sự xúc động khi được biết anh là một người con hiếu thảo và luôn dành tình cảm cho người mẹ ở quê nhà. Câu chuyện tình mẫu tử cũng là động lực để anh vươn lên.
Bố tôi mất đi vì bạo bệnh. Chị gái đi lấy chồng. Mẹ một mình tần tảo sớm hôm. Hồi SEA Games trở về, tôi biết mẹ buồn vì ra đường có nhiều người nói ngược nói xuôi. Mẹ hay lắm! Luôn mạnh mẽ như ngày bố ra đi để mẹ ở lại.
Mẹ bảo, có vấp ngã mới trưởng thành được con ạ. Có ai đi trên một con đường thẳng đâu. Mẹ tin con, mà không đá bóng nữa, về mẹ nuôi, chẳng phải lo nghĩ gì cả. Mẹ thương tôi lắm! Tôi lớn xác thế này mà trong mắt mẹ vẫn là con nít.
Khi được triệu tập lên ĐTQG hồi tháng 8 vừa qua, ai là người anh gọi chia vui đầu tiên?
Chắc chắn là Mẹ! Tôi gọi về cho mẹ. Mẹ chỉ nói, mừng cho con. Cả trưa ấy, mẹ không ngủ, cứ nằm trằn trọc lăn qua lăn lại. Tôi biết mẹ vui lắm! Vui đến chảy nước mắt mà cứ giấu con. Tôi muốn chia sẻ niềm vui này với mẹ. Và xem nó như một món quà mà tôi tặng mẹ.
Còn ai là người gửi nhắn tin đầu tiên, nói lời chúc mừng anh?
Anh Quyến (cựu tiền đạo Phạm Văn Quyến, anh họ của Tuấn Tài). Anh ấy nhắn tin chúc mừng và nói cố gắng hơn nữa. Cho đến bây giờ, tôi vẫn ngưỡng mộ anh Quyến. Ai cũng nói tôi dưới cái bóng anh ấy. Cũng không sai nhưng cũng chẳng đúng. Mà nói sao cũng được, tôi phải cố gắng, phải phấn đấu nhiều hơn cho CLB, cho bản thân, cho mẹ, cho gia đình, CĐV…
36 người đã được gọi nhưng các trận đấu tại vòng loại World Cup 2022 đã bị FIFA, AFC hoãn đến năm 2021, rồi đợt tập trung đó cũng không thành do dịch Covid-19 tái bùng phát. Tôi nói vui với đồng nghiệp của anh, số Hồ Tuấn Tài lại “nhọ” nữa rồi. Anh có thấy thế không?
(Cười lớn) Đúng là nhọ thật. Lúc mới nhận tin, tôi hạnh phúc lắm nhưng rồi cảm thấy hụt hẫng vì cơ hội nhỏ hơn rất nhiều. Đành chịu thôi, tự an ủi mình chứ không biết làm gì hơn.
Nghe giọng Hồ Tuấn Tài có vẻ bi quan?
À không. Ý tôi là cảm thấy buồn khi tôi đã sẵn sàng thì lại không có cơ hội thể hiện. Đợi đến sang năm, thời gian vẫn còn dài mà bóng đá khó nói trước điều gì lắm. Dĩ nhiên, tôi xác định phải cố gắng hơn nữa để tìm cho mình một chỗ đứng.
Theo anh, điểm mạnh và điểm yếu của mình là gì và nếu được lên ĐTQG, anh thích đá vị trí nào để thích hợp sở trường?
Nói thật tôi không biết mình mạnh, yếu như thế nào. Mỗi huấn luyện viện nhìn ra những điểm mạnh, yếu ở các cầu thủ. Vị trí nào ở đội tuyển thì còn tùy thuộc vào Ban huấn luyện. Họ thấy tôi chơi ở đâu tốt và hiệu quả thì tôi sẽ chơi ở đó. Điều quan trọng nhất là tôi có cơ hội và tốt cố gắng thể hiện bản thân tốt nhất có thể. Đường còn dài lắm, chưa thể nói trước được điều gì.
XIN CÁM ƠN VÀ CHÚC ANH THÀNH CÔNG!
Kết thúc mùa giải 2020, Tiền đạo Hồ Tuấn Tài đã chính thức nói lời chia tay CLB SLNA. Anh đã quyết định ra đi để tìm thêm cơ hội để phát triển sự nghiệp. Với việc đang là một cầu thủ tự do sau khi đã hết hợp đồng đào tạo trẻ với đội bóng xứ Nghệ, Hồ Tuấn Tài đã nhận được nhiều lời đề nghị có giá.
Mới đây trong cuộc phỏng vấn với Saostar, cựu tiền đạo U23 Việt Nam thừa nhận có nhiều lời mời từ các đội bóng lớn. Anh chia sẻ: "Chia tay SLNA là một quyết định thực sự rất khó khăn với tôi. Vì SLNA chính là ngôi nhà, là nơi chắp cánh cho tôi đến với bóng đá chuyên nghiệp.
Tôi xin cảm ơn và biết ơn người hâm mộ, lãnh đạo CLB SLNA đã luôn dành cho tôi những điều tốt nghiệp nhất trong nhiều năm qua. Tôi suy nghĩ rất nhiều và chọn sự ra đi là mong muốn đến một đội bóng giàu tham vọng ở V.League.
Tôi muốn phát triển bản thân và khát khao tìm kiếm cơ hội lên tuyển Việt Nam. Về chuyện các đội bóng liên hệ tôi, đây là chuyện có lẽ không cần phải giấu giếm gì. Có ba đội bóng liên hệ với tôi là CLB Thanh Hóa, CLB Đà Nẵng, và CLB TP.HCM.
Cụ thể, CLB Đà Nẵng là nơi tôi muốn đến đầu tiên nhưng sau khi làm việc thì có một số điều kiện không thể thỏa thuận được. Do đó, tôi không thể ký hợp đồng với đội Đà Nẵng. Đây là một điều hết sức đáng tiếc với tôi, bởi tôi cảm nhận được tình cảm của thầy Lê Huỳnh Đức dành cho mình là rất lớn.
Sau đó, thầy Hữu Thắng có gọi cho tôi và chú Đệ cũng mời tôi về thi đấu. Bản thân tôi đã có sự chọn lựa cho chính mình. Tuy nhiên, mọi thứ vẫn chưa xong vì còn một số vấn đề cần gặp trực tiếp để làm việc vào tuần sau."
Trần Lý (thực hiện) - Đồ họa: Châu Minh (Theo Cầu Thủ)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.