Sau rất nhiều hành trình chữa bệnh thất bại, vào tháng 12.2008, một chút hy vọng lại lóe lên trong lòng vợ chồng ông bà Phùng Văn Đượng và Hoàng Thị Tiêm, khi cô con gái của ông bà không cần mộng du mới đi được nữa, mà cứ vào ban đêm, sau một giấc ngủ, dù ngắn dù dài, khi trở dậy, cô đều đi lại, sinh hoạt, cười nói với mọi người như một người bình thường.
Lương y Phạm Văn Thanh động viên đủ kiểu, song Phùng Như Tiến vẫn không đứng dậy nổi.
Chỉ cần ngủ một lát buổi chiều, khi màn đêm buông xuống, tỉnh lại, Tiến lập tức nhổm dậy đi chơi. Tiến làm mọi việc giúp bố mẹ, như đun nước, hỗ trợ bố mổ lợn, làm lòng phèo lợn cùng mẹ.
Tiến hoạt động bình thường cho đến khoảng 6.7 giờ sáng, khi bóng đêm biến mất, ánh mặt trời ló lên khỏi rặng núi, thì toàn thân Tiến lại cứng đờ, đôi chân mất hết sức lực, em lại khụy xuống. Lúc đó, phải cố gắng lắm em mới lết đi được bằng hai đầu gối của mình.
Hôm nào trời nắng, hoặc trời mưa, thì cứ đúng thời điểm đó em trở nên bại liệt. Hôm nào trời đẹp, mát, không nắng, không mưa, thì Tiến sống cuộc sống bình thường đến khoảng 9 giờ sáng.
Bắt “ma”, trừ “tà”
Hành vi của em Tiến quá kỳ lại, khiến vợ chồng ông Đượng càng thêm lo lắng. Lời đồn Tiến bị “ma ám” càng thêm nặng nề. Suốt mấy năm trời, hễ nghe ở đâu có thầy cúng giỏi bắt “ma”, trừ “tà”, ông Đượng đều rước về “trừ ma, trục quỷ”.
Lương y Pham Văn Thanh (nhà thuốc Hoàng Liên Sơn, TP. Lào Cai): “Sau khi thăm khám, bấm huyệt, tôi khẳng định em Phùng Thị Tiến không có bệnh gì cả. Thể trạng em hoàn toàn bình thường, các cơ không teo. Cơ thể em khá cân đối, cao 1,55m, nặng 49kg.
Tôi nghĩ, em đã bị tổn thương vùng nào đó của não bộ. Trong khoa học thần kinh, thì đây là dạng ám ảnh. Có thể bộ phận chỉ huy vận động hai chân ngừng hoạt động vào ban ngày, nên em không đi lại được. Cái này giống như bóng đè, dù trí não tỉnh táo, mắt mở, nhận thức được xung quanh, nhưng cơ thể lại bất động, hoặc nửa người vận động được, nhưng nửa còn lại thì bất động.
Việc điều trị cho Tiến không chỉ là thuốc men, vật lý trị liệu, mà phải điều trị lâu dài bằng tâm lý”.
Đủ các loại thầy, từ người Mông, Dao, Tày, Nùng, đến Cờ Lao, La Chí… đều đã giở các thủ thuật, song không ăn thua gì.
Thầy cúng người Dao kết luận do vía của Tiến yếu, không chỉ đạo được cơ thể, nên phải cúng để “cái vía” của em khỏe lên.
Thầy cúng người Tày cũng bảo do thần linh ám vào, làm mất vía, nên phải cúng ở trong rừng.
Trong cuộc cúng bái kéo dài nhiều ngày, thầy cúng người Tày yêu cầu gia chủ trồng rất nhiều cây trên rừng, rồi ông cúng ở những gốc cây mới trồng đó. Theo ông thầy cúng này, thì nếu những cây do gia đình trồng mà sống được, lên khỏe, thì linh hồn của em Tiến sẽ khỏe lên.
Thế nhưng, những cái cây ông Đượng trồng đều đã xanh tốt, cao đến nóc nhà, nhưng Tiến vẫn không đi nổi vào ban ngày.
Ban ngày, Phùng Như Tiến phải ngồi xe lăn để di chuyển.
Thầy cúng người Nùng khẳng định bị “ma rừng” ám hại, nên phải mổ rất nhiều dê, lợn để cúng trong rừng, nhờ thần rừng đến bắt “con ma”. Suốt mấy ngày thầy cúng làm lễ, dê, lợn chết la liệt. Dân trong vùng kéo vào rừng ăn uống no say suốt mấy ngày diễn ra lễ cúng bái. Thế nhưng, cũng như các thầy cúng khác, chẳng để lại kết quả gì.
Trong số hàng chục thầy cúng, thì ông Phùng Văn Đượng ấn tượng nhất với thầy cúng người Mông. Ông thầy cúng người Mông kết luận rằng, em Phùng Thị Tiến bị “ma tổ tiên” hành hạ bằng cách trói lại, nên không đi được.
Nghĩ thầy cúng này phán chuẩn, ông Đượng ngả mấy con lợn, vô số gà, rượu, cúng bái suốt ngày đêm. Ông Đường còn dựng rạp, mổ thêm lợn, gọi đội kèn trống đến nhà làm lễ cúng rất lớn cho tổ tiên kéo dài suốt một ngày một đêm, những mong tổ tiên động lòng tha thứ.
Lễ cúng tổ chức xong, thầy cúng người Mông gieo quẻ và phán rằng, tổ tiên đã đồng ý “cởi trói” cho em Tiến, nhưng phải đúng 12 ngày sau Tiến mới đi được.
Hai chân của em Tiến hoàn toàn bình thường, không teo cơ, nhưng ban ngày cứ cứng đơ, không đi lại được.
Thế nhưng, bao trông mong, ngóng đợi của vợ chồng ông Đượng đã đổ xuống suối, khi 12 ngày sau, Tiến chẳng có biểu hiện tiến triển gì. Khi mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi, Tiến lại quỵ xuống, bò lê bò càng như con cua.
Mối tình kỳ lạ
Điều đặc biệt hơn những hành vi kỳ lạ của cô gái Phùng Thị Tiến, đó là, đùng một cái, vào một ngày cách nay 3 năm, Tiến đòi… cưới chồng.
Việc Tiến đòi cưới chồng khiến vợ chồng ông Đượng… ngã ngửa, mặc dù, trước đó, ông thấy một cậu thanh niên thi thoảng lui tới vào buổi tối, sau bữa cơm, trò chuyện với con gái ông, hoặc con gái ông ra ngoài với chàng trai lạ.
Khi chúng tôi đang trò chuyện với Tiến và ông Đượng, thì anh chàng Hoàng Văn Như đi từ phía trong căn nhà ra. Tiến ngồi trên xe lăn giới thiệu là chồng cô. Chúng tôi cũng khá ngỡ ngàng, bởi Như là chàng trai hoàn toàn bình thường, khỏe mạnh, thậm chí, khá điển trai.
Hoàng Văn Như sinh năm 1987, hơn Tiến 4 tuổi, quê ở xã Ngọc Long, huyện Yên Minh, cũng là người Tày. Như có 5 anh em, Như là thứ 4.
Gia cảnh khá nghèo, nên cậu phải nghỉ học sớm, đi làm thuê làm mướn. 4 năm trước, vào huyện Xín Mần làm công nhân xây dựng, trong một lần đi đám cưới buổi tối ở Thông Nguyên (Hoàng Su Phì), Như quen cô gái người Tày khá bắt mắt.
Hai bên trao đổi số điện thoại của nhau. Thế là, hàng đêm, đôi trai gái chuyện trò, hò hẹn qua điện thoại.
Hoàng Văn Như kể: “Bọn em gọi điện cho nhau nhiều lắm. Tối nào cũng nói chuyện, nhắn tin với nhau. Điều em thấy lạ là Tiến có thể chát chít, gọi điện suốt đêm, nhưng ban ngày em gọi thì rất ít khi bắt máy. Về sau em mới biết, ban đêm Tiến thức, còn ban ngày thì ngủ”.
Phùng Như Tiến và chồng.
Để “người trong mộng” bất ngờ, một ngày, Như đã phóng xe máy từ Xín Mần ra Thông Nguyên để gặp người yêu.
Vào phòng trong, thấy người yêu ngủ, Như lay người yêu dậy. Nhìn thấy Như, Tiến ú ớ, nói không nên lời, cơ thể cứng như khúc gỗ, không sao nhấc lên được. Phải rất khó khăn, Tiến mới lồm cồm bò dậy được.
Tưởng Tiến bị trúng gió, Như bổ đi gọi mọi người đưa Tiến đi… cấp cứu! Nghe tiếng kêu la thất thanh, ông Đượng ở nhà hàng xóm chạy về.
Lúc đó, Như mới biết người trong mộng của mình mắc căn bệnh quái lạ. Tiến xấu hổ vì giấu người yêu, ôm mặt khóc rưng rức.
Tưởng Như sẽ cao chạy xa bay, nhưng không ngờ, ngay hôm đó, anh chàng Như đã nói chuyện với ông Đượng, bà Tiêm, xin cho hai đứa được yêu nhau và tổ chức cưới vào một ngày gần nhất.
Ông Đượng thấy hai đứa yêu nhau, lại hy vọng có chồng, căn bệnh của con gái sẽ tiến triển, nên đồng ý liền.
Và rồi, mặc cho gia đình nhà trai phản đối, Như về ở với Tiến. Nhà ông Đượng có nghề giết mổ, lại bán hàng cơm, phở, tạp hóa, khá bận rộn, nên Như bỏ luôn nghề xây dựng, ở nhà chăm vợ, giúp bố mẹ vợ một tay.
Ngay khi cưới xong, Như đã đưa vợ xuống Bệnh viện Hà Giang để khám, điều trị. Bệnh viện Hà Giang không tìm ra bệnh gì, cậu lại đưa vợ xuống Bệnh viện Bạch Mai, khám chuyên khoa thần kinh.
Suốt 15 ngày chiếu chụp, hội chẩn, song các bác sĩ thần kinh hàng đầu ở Bệnh viện Bạch Mai cũng không tìm ra nguyên nhân chứng bại liệt ban ngày của Tiến.
Các cuộc hội chẩn cũng đều khẳng định cơ thể, thần kinh Phùng Thị Tiến hoàn toàn bình thường. Rốt cuộc, thuốc mang về cũng chỉ là thuốc an thần như Bệnh viện Hà Giang kê đơn.
Từ nãy đến giờ, anh nói chuyện với mọi người, Tiến có biết anh trao đổi về chuyện gì không?
- Mọi người nói chuyện gì, em biết rõ hết mà. Em hoàn toàn bình thường. Chỉ khác là bây giờ đôi chân em như hai cục sắt, nặng chịch mà không có tác dụng gì.
Anh không tin em bị bệnh gì cả. Chắc chắn em không bại liệt, vì chân tay em hoàn toàn bình thường, không teo cơ. Nhận thức em cũng bình thường. Không có ma quỷ gì cả. Em đừng tin em bị bệnh, hay bị ma ám nhé…
- Em cũng không biết nữa. Ai cũng bảo em bị ma làm, nhưng em có thấy con ma nào đâu. Lúc nào em cũng nói chuyện với mọi người được, em suy nghĩ bình thường.
Anh hỏi tế nhị một chút, buổi tối vợ chồng em “sinh hoạt” bình thường chứ?
- Thì vợ chồng em cũng như những cặp vợ chồng khác thôi. Chỉ khác một chút, là ban ngày thì em ngủ, chồng thức, còn ban đêm thì em thức, chồng ngủ. Chỉ có vài tiếng ban đêm chúng em thực sự là của nhau.
Chồng có giúp đỡ em nhiều trong việc chữa bệnh không?
- Các bác sĩ cũng không biết em bị bệnh gì. Họ bảo em không có bệnh. Vậy thì chồng em cũng không thể chữa bệnh cho em được. Tuy nhiên, có chồng, em thấy đỡ vất vả hơn. Ban ngày, em khó ngủ, hoặc ngủ đủ rồi, thì có chồng để trò chuyện. Nhiều hôm chồng đỡ em lên xe lăn, đẩy em đi dạo. Chồng cũng dìu em tập đi suốt, nhưng em không thể đi được, vì hai cái chân cứ co lên, nặng như cục đá.
Em hãy chịu khó rèn luyện nhé. Anh tin rằng, em sẽ hết bệnh nếu có niềm tin và chịu khó tập luyện.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.