Năm nay tôi tròn 20 tuổi, sinh ra trong một gia đình khá giả và rất truyền thống. Vào khoảng thời gian cấp 3, tôi phát hiện ra mình có tình cảm đặc biệt với một bạn nữ cùng giới, lúc ấy tôi không nghĩ mình có chứng bệnh les, mà chỉ nghĩ ngợi chắc thân thiết quá mức nên tôi đang hoang tưởng mà thôi.
Thời gian trôi qua, những biểu hiện của tôi ngày càng lạ, người bạn ấy cũng phát hiện ra thái độ dần dần khác thường mỗi khi tôi nhìn và quan tâm cô ấy quá mức cho phép. Rồi cô ấy ngỏ ý dò xét tôi, tôi ngại ngùng vô cùng nhưng cũng đành phân phui sự thật, “bỗng Lan có tình cảm đặc biệt với Thoa”.
Thật không ngờ cô ấy bảo rằng cũng đang rơi vào tình trạng giống hệt tôi. Lúc ấy tôi không hề nghĩ đến điều ấy, sau đó chúng tôi cũng có thể nói là bắt đầu qua lại và xây đắp tình cảm với nhau, nhưng mọi thứ đều được bí mật và thậm chí những hành động thân mật cũng giống như những cặp đôi khác.
Tôi không làm sao có thể thư giãn và chiến thắng nỗi sợ hãi để vun đắp tình yêu như bao đôi tình nhân khác (Ảnh minh họa)
Trải qua 3 tháng khi yêu người bạn đồng giới, chúng tôi đều dằn vặt và khổ sở vì nghĩ cho tương lai của nhau. Rồi sẽ ra sao khi gia đình biết chuyện? Rồi sẽ đi về đâu nếu làm những việc khác với số đông? Xã hội chắc sẽ đàm tiếu và chúng tôi không thể sống yên ổn. Tôi đã nghĩ như thế và dần chúng tôi tạo nên khoảng cách để cùng giải thoát cho nhau.
Tôi đã quyết tâm chia tay cô ấy và không gặp nhau nữa, mỗi người đều cố gắng tập trung ôn thi đại học, dành nhiều thời gian với căn nhà của mình, với gia đình mình.
Lâu dần, những dự định tương tai, những lo toan cho ngày thi, và tình yêu thương bố mẹ đã ngăn cản và chia lìa trái tim tôi để không còn chút vấn vương gì nữa.
Mặc dù vậy, nhưng sau khi cắt đứt tôi đã rất khổ sở để quên đi, tôi lưng chừng giữa việc buông và từ bỏ, nhiều khi còn dại dột muốn tự tử để khỏi phải trải qua cảm xúc khó khăn như vậy.
Cô ấy cũng thế, nhưng mạnh mẽ và cứng rắn hơn tôi rất nhiều. Tình yêu này thật phi lí, kết thúc và xây dựng một mối tình đúng nghĩa có lẽ sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.
Thế rồi, khi lên đại học, cô ấy đã quen được một người bạn trai khác giới. Tôi cũng biết chuyện nên tỏ ra thẳng thắng dứt khoác gặp nhau nói chuyện và đi đến quyết định nên xóa bỏ quá khứ, nghĩ về hiện tại tương lai và xem nhau như những người bạn thật bình thường, để khi tình cờ gặp nhau lại không cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng.
Sau đó, tôi cũng đã quyết tâm tìm một người khác giới để yêu. Nhưng bỗng dưng tôi bị chứng bệnh lạ, mỗi khi người yêu tỏ thái độ thân mật hay chạm vào mình thì tôi lạnh gáy và lập tức đỏ tai đỏ mặt. Tôi bị ám ảnh đến mức khi người yêu tiếp xúc trong cự li ngắn là lại phát hoảng. Nhưng thật sự tôi cũng có tình cảm với người yêu hiện tại của mình.
Quen nhau được nửa năm, tôi và anh ấy cũng chỉ có vài lần hiếm hoi đụng nhẹ như ôm eo hoặc nắm tay mà chưa một lần chạm môi. Đối với anh ấy, cứ nghĩ tôi là người truyền thống nên chưa quen với tình yêu hiện đại và nói sẽ đợi tôi khi nào chủ động mới thôi.
Bây giờ tôi thật sự đã quên tình yêu với người bạn đồng giới lúc trước, và tìm thấy tình yêu đích thực mỗi lần ở bên cạnh anh. Nhưng tôi không làm sao có thể thư giãn và chiến thắng nỗi sợ hãi để vun đắp tình yêu như bao đôi tình nhân khác.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.