Tôi kinh doanh lĩnh vực spa từ năm 2003-2004 và đến 2005 tạm ngừng lại để tập trung toàn lực cho việc lấy lại chỗ đứng trong làng nhạc sau một khoảng thời gian tạm lắng vì hoạt động kinh doanh. Khi đã giữ vững được vị trí của mình trong ca hát và đạt được những giải thưởng nhất định, thì tôi lại tiếp tục “manh nha” kinh doanh thêm một lĩnh vực mới đó là truyền thông giải trí và đào tạo ca sĩ.
Năm 2006, nhạc sĩ Nguyễn Hà là một trong những người động viên mạnh mẽ cho tôi tiếp tục kinh doanh lĩnh vực mà mình là “người trong cuộc”. Với lòng đam mê và luôn luôn cầu tiến tôi mong có thể dùng những trải nghiệm của mình trong suốt khoảng thời gian tham gia ca hát để truyền dạy cho các bạn ca sĩ trẻ mới bước chân vào nghề.
Tất nhiên, cho dù tôi từng kinh doanh một thời gian, nhưng việc kinh doanh ngành giải trí hoàn toàn khác hẳn với kinh doanh lĩnh vực làm đẹp.
Đồng thời, dù đã “lăn lộn”với nghề hát rất nhiều năm, tôi vẫn có quá nhiều thứ bỡ ngỡ khi mở một trung tâm đào tạo ca sĩ trẻ. Tôi đã phải học kinh nghiệm từ những điều nhỏ nhặt nhất cho đến những dự án, định hướng chiến lược nhất cho công ty mình.
Công ty giải trí ra đời năm 2007. Thời gian đầu, tôi dồn toàn tâm trí và sức lực cho công ty đến mức làm việc mỗi ngày từ 9h sáng đến nửa khuya. Có rất nhiều thứ tôi phải đảm đương, từ các ý tưởng phát triển, các dự án đào tạo và phát triển ca sĩ, chiến lược quảng bá thương hiệu, làm sao để công ty nổi tiếng, thu hút nhiều học viên và hoạt động hiệu quả.
Có những hôm đi diễn về mệt đừ người, tôi không vội nghỉ ngơi mà lại ghì chặt laptop cho đến tận sáng để lo giải quyết nhiều việc khác cho công ty. Những khó khăn, vất vả được đền bù chỉ một thời gian ngắn, chúng tôi đã có thương hiệu, rất đông học viên, và có thể tổ chức nhiều chương trình ca nhạc hoành tráng cả trong lẫn ngoài nước.
Sáng lập và điều hành công ty là hai người vừa như chị em vừa là bạn thân.Chúng tôi kề vai sát cánh bên nhau như “song kiếm hợp bích”, mỗi người chạy việc ăn ý với sự tư vấn của nhạc sĩ Nguyễn Hà. Tôi cảm thấy rất hãnh diện khi đang say mê làm một việc thật ý nghĩa và lôi cuốn.
Tôi dành hết bao đam mê, tâm huyết và lý tưởng của mình cho việc xây dựng công ty. Nhìn từng ca sĩ học trò thành danh, lòng tôi hạnh phúc và tự hào vô cùng. Sự thành công của họ hiện hữu sự thành công của chính tôi. Đành rằng tôi đã “hy sinh” thời gian riêng tư, tạm gác những hoạch định cá nhân để dồn tâm lực cho công ty nhưng tôi không hề hối tiếc bởi tôi thấy mình đang đi đúng đường.
|
Tiếc là “chiếc hộp âm nhạc” mà chúng tôi đã đổ công đổ sức ghép từng mảnh vuông để tạo nên một hình khối “hoàn hảo” giờ đây đã vỡ ít nhiều đối với tôi. Công ty đã gặp bao sóng gió, thậm chí là sóng thần nhấn chìm tất cả lý tưởng, nhiệt huyết và sự sung sức của tôi năm nào. Dư luận và giới truyền thông trong năm 2010 đã đề cập rất nhiều về những tan vỡ của chiếc hộp, tôi không muốn nhắc lại chi tiết và cũng chẳng cần thanh minh gì nữa về phía mình. Tôi chỉ biết rằng mình phải đi tiếp con đường mình đã chọn dù có chông gai và thất vọng đến mức nào.
Tôi, hai chúng tôi, đã bỏ sau lưng một tình bạn gắn kết nhiều năm, một quá khứ khó quên trong tiềm thức và một cơn khủng hoảng tinh thần đến mức nổ tung.
Và tôi học được một bài học thật sự: làm kinh doanh thì không thể “nghệ sĩ tính” được.
Trong quá khứ, tôi đã không quan tâm đến các con số thu chi, lời lỗ trong kinh doanh. Tôi cứ nghĩ đó là những tờ giấy quyết đoán, biên lai vô hồn. Tôi chỉ mải mê theo đuổi những dự án mà mình nghĩ ra, những ý tưởng chuyên môn độc đáo để tạo dựng một thương hiệu bền vững.
Nhưng, trong làm ăn không chỉ có tâm huyết là đủ, một trái tim nóng nhưng cũng cần một cái đầu lạnh. Tôi chỉ trái tim nóng nên nhiều khi hoàn toàn đặt lòng tin vào tất cả những gì mình đã chọn mà mình không đủ cái đầu lạnh để tỉnh táo phân biệt thiệt hơn.
Một khi lòng tin đã mất đi, mọi thứ trở nên mâu thuẫn, không tìm được tiếng nói chung thì con đường tự khắc sẽ rẽ làm đôi. Trong sai lầm đó, tôi tự hỏi có phải mình đã quá sơ hở và tin người…
Đôi khi “không có cái dại nào bằng cái dại nào”. Nhiều người hay đánh giá rằng tôi thông minh nhưng tôi lại thấy mình dại dột lắm. Một buổi sáng thức dậy, hàng loạt báo mạng đăng tải chuyện không hay giữa mình và cộng sự. Chỉ một phút nóng nảy thiếu suy nghĩ, cứ nghĩ rằng mình chẳng làm gì trái với lương tâm, cần phải phát biểu điều gì đó đòi lại công bằng cho chính mình, giành lại những gì đã mất để tránh thiệt thòi. Nhưng chuyện không đơn giản thế.
Mọi sự đúng sai và công bằng không thể chỉ đòi lại bằng “đấu võ mồm” dù rằng để trắng đen phân xử, tôi không hẳn là người thua. Nhưng thắng thua chỉ là cái danh dự, mà danh dự thì có nhiều cách để giữ lại cho chính mình, không nhất thiết nhấn chìm trong một chuỗi hỗn độn mà chẳng ai hiểu rõ thực hư hơn mình. Vậy thì có khi danh dự lại mất đi từ những điều tưởng chừng đơn giản nhất.
Chương sáu: Sự thật gì trong chiếc hộp
Trích từ Thanh Thảo: “Bí quyết nghề ca, scandal và sự thật"
Bồng Sơn (ghi)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.