Anh! Lá thư này em gởi lại những ngày xưa, ngày em đã mang trong tim mình tình yêu của một thời tươi trẻ, một thời em cứ ngỡ cuộc sống của mình sẽ đơn điệu biết mấy nếu không có anh. Ngày xưa ấy đã bao giờ anh khắc khoải nỗi nhớ em da diết đến nao lòng?
Thời gian đã qua chưa bao giờ xoá nhoà trong kí ức của em từ những ngày đầu tiên gặp anh cho đến ngày cuối cùng xa cách. Và giá như có một phép màu thì em ước thời gian có thể quay ngược trở lại để đợi chờ, nhung nhớ như ngày xưa.
Ngày mình gặp nhau Sài Gòn nắng lắm, mưa nhiều. Mình yêu nhau tuổi 20 với bao nhiêu mơ ước, hoài bão, nhìn cuộc đời thật hồng phải không anh? Đã quá lâu rồi thời của chúng mình, thời không có nhiều điện thoại, tin nhắn như tuổi trẻ bây giờ; thời của chúng mình hò hẹn với nhau em hay giận, hay hờn; thời của chúng mình anh viết cho em những lá thư, những lá thư mà anh vẫn gọi em là Đỗ My đó anh có còn nhớ hay không? Đỗ My không phải là tên em, nhưng anh gọi, chỉ đơn giản vì em thích.
Có phải chăng giữa cuộc đời tấp nập thì ngày xưa vẫn còn rất nguyên vẹn trong trái tim mình? (Ảnh minh họa)
Thời của chúng mình trong nhật ký em có tên anh, cái tên cũng thật anh như con người anh vậy. Chỉ có em là khởi đầu rắc rối và em xa anh cũng như đường Sài Gòn quá nhiều ngã rẽ nên chúng mình cứ mãi lạc nhau. Nhẹ nhàng quá phải không anh? Vậy mà đủ sức làm cho tim chúng mình nhói đau lâu lắm.
Em về nơi em đến, có đôi lần muốn gọi cho anh nhưng lại sợ người nghe điện thoại không phải là anh, em buồn, giận khi chia tay anh không tiễn em đi. Em đạp xe lòng vòng chỉ mong anh nghe điện thoại trước khi em rời thành phố, vậy là ta xa nhau.
Lần chia xa đó có ai ngờ là xa mãi, những lá thư thưa dần, anh không tìm em như đã hứa, em chờ mong tương phùng với niềm hy vọng mong manh.
Thời gian trôi nhanh, kỷ niệm nhạt nhoà, Đỗ My ngày nào mãi mãi đi vào quá khứ. Tình yêu ngày nào cũng ngủ yên trong kí ức xa xưa, chỉ còn em con người của hiện tại, với nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền... Em đã quên viết nhật ký từ lâu lắm, đã quên những bài thơ gửi tặng anh còn dang dở, em đã quên mình từng chờ anh. Em đã quên rất nhiều điều mà em cứ ngỡ sẽ mang theo đến tận cuối đời.
Chiều nay, một mình đi trên con đường quen, con đường em vẫn bạn cùng em hằng ngày trong cuộc sống mưu sinh, bỗng nghe có ai đó gọi “Đỗ My“ làm em chạnh lòng, kỷ niệm xưa bất chợt ùa về cay mắt.
Có phải chăng giữa cuộc đời tấp nập thì ngày xưa vẫn còn rất nguyên vẹn trong trái tim mình?
Mùa thu đến có điều gì rất lạ và thiết tha, làm cho chúng mình nhớ lại những ngày xưa cũ, những nẻo đường chúng mình đã cùng đi qua, có chiếc lá nào rơi phía sau rất khẽ, âm thầm. Anh ở nơi đâu xa lắm có giây phút nào khẽ gọi “Đỗ My” chăng?
Vui lòng nhập nội dung bình luận.