Nhờ sự chỉ dẫn của người dân, chúng tôi không mấy khó khăn để tìm đến nhà “thánh cậu” ở xóm 3, xã Xuân Thành, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh. Hai bên con đường nhỏ dẫn vào “thánh địa” là những gia đình làm dịch vụ giữ xe, bán đồ ăn thức uống, hương hoa và vàng mã... Những gia đình này đều là họ hàng của nhà “cậu”.
|
Hàng trăm người chen chúc nhau chờ đến lượt “cậu” xướng tên |
Mới sáng sớm nhưng trước sân nhà “cậu” đã có cả trăm người ngồi chen chúc nhau chờ đến lượt được “cậu” xướng tên lên chữa bệnh. Phía trước đám đông là chiếc két sắt sơn màu đỏ đặt cạnh đỉnh hương to lớn. Trên chiếc két sắt này có một tấm bảng xanh ghi hàng chữ “hòm công đức”.
Cạnh đó là một thanh niên gần 30 tuổi, người cao dong dỏng, mặc áo nâu dài, tay cầm gậy gỗ bước qua bước lại bên một phụ nữ đang bị ba người đàn ông giữ chặt để xông hương vào mặt. Chốc chốc, người thanh niên mặc áo nâu dài này dừng lại, miệng khấn lầm rầm, tay cầm gậy gỗ vẽ ngoằn ngoèo xuống đất như vẽ bùa.
Người thanh niên này được mọi người xưng tụng là “thánh cậu”, đang “đuổi bệnh” cho một phụ nữ bị bệnh tâm thần. Không biết bệnh có lành hay không, nhưng sau một hồi la hét vật vã với hơi nóng của bó hương, tóc tai chị ta rũ rượi, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt hoảng loạn và khuôn mặt dại hẳn đi.
Dường như thấy con bệnh không còn sức chịu đựng nữa, “cậu” dừng lại, cười bảo: “Để ta bốc thêm cho vài thang thuốc nữa về sắc uống là khỏi hẳn”. Nói xong, “cậu” tiến lại một chiếc tủ lấy mấy thang thuốc giao cho người nhà con bệnh rồi hướng dẫn ra chiếc két sắt để nộp “công đức” 100 ngàn đồng.
Đến lượt người đàn ông trạc 60 tuổi da vàng nhợt ngồi phía trên. Tay cầm gậy chắp sau lưng, “thánh cậu” đủng đỉnh bước lại gần. Không cần bắt mạch hay hỏi xem người này bị bệnh gì, “cậu” đưa chiếc gậy gỗ lên bên má người đàn ông này rồi đưa mắt săm soi, đầu gật gù tỏ vẻ như đã “nhìn” ra bệnh. Xong “cậu” ra hiệu cho ba “đệ tử” đốt một bó hương lớn để chuẩn bị “xua” bệnh.
|
“Thánh cậu” Trịnh Văn Phong đang chữa bệnh |
Cũng như con bệnh trước, sau một hồi quằn quại, la hét dưới sức nóng của khói hương, người đàn ông được “cậu” ra hiệu thả ra. Người nhà của ông ta đến nhận từ tay “thánh cậu” những gói thuốc rồi bước lại chiếc két sắt để làm “công đức”...
Đến trưa, vài chục người được “thánh cậu” chữa bệnh xong lần lượt ra về. Những người khác chưa đến lượt phải chen chúc nhau tiếp tục chờ đến buổi chiều. Để phục vụ nhu cầu ăn uống, người nhà của “thánh cậu” bán cơm cho những người chưa đến lượt.
Trong vườn nhà “thánh cậu”, một ngôi nhà ba tầng đang gấp rút được xây dựng để chuẩn bị thay thế cho ngôi nhà cấp bốn mà “cậu” đang ở. Nhìn sang ngôi nhà chúng tôi trầm trồ khen, bà bán phiếu cơm tự hào khoe: “Đó là điện Nhân Thiên tự, nơi sau này “thánh cậu” tu luyện và chữa bệnh”.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, “thánh cậu” tên thật là Trịnh Văn Phong, 26 tuổi. Học xong THPT, Phong thi tốt nghiệp không đậu nên ở nhà. Một buổi trưa, Phong ngủ dậy nói lảm nhảm những ngôn ngữ kỳ lạ rồi tự xưng là “thánh giáng trần” có thể chữa bách bệnh, kể cả ung thư.
Được người nhà “quảng bá”, nhiều người từ các huyện trong tỉnh Hà Tĩnh đến Nghệ An, Thanh Hoá, Hà Nội tìm về đây nhờ cậy “thánh cậu” chữa bệnh.
Những người thân, họ hàng của “thánh cậu” sống gần nhà cũng bắt đầu khá giả hơn nhờ dịch vụ giữ xe, bán hương hoa, vàng mã và quán ăn...
Tuy nhiều lần chính quyền huyện Nghi Xuân đã xử lý và yêu cầu ngưng việc chữa bệnh đồng bóng này nhưng “thánh cậu” vẫn không chấp hành.
“Năm 2008, chúng tôi đã đình chỉ hoạt động bốc thuốc chữa bệnh của Trịnh Văn Phong vì không có giấy phép hành nghề. Nhưng anh ta không chấp hành”, bác sĩ Trần Văn Ất - Trưởng phòng y tế huyện Nghi Xuân - cho biết.
Theo CATPHCM
Vui lòng nhập nội dung bình luận.