Con đường có lá me bay

Đặng Trung Thành Chủ nhật, ngày 03/04/2016 10:28 AM (GMT+7)
Con đường ấy gắn bó với tôi biết bao kỷ niệm của thời đi học. Tôi gọi đó là đường hàng me, mặc dù cái tên chính thức của nó là đường Nguyễn Duy Dương (Quận 10, TP.HCM).
Bình luận 0

Ngày ấy, tôi là sinh viên của trường Cao đẳng phát thanh và Truyền hình II (Quận 5, TP.HCM). Cùng với nhóm bạn tỉnh lẻ miền Tây, chúng tôi thuê phòng trên con hẻm gần bệnh viện Hòa Hảo. Con hẻm nhỏ nhưng rất vui và ấm tình, vì hầu như đều cùng hoàn cảnh khốn khó tụ về đông đúc như một ngôi làng nghèo thu nhỏ.        

Đường lá me bay nằm cắt ngang với đường Hùng Vương, Ngô Gia Tự nhưng khác nhau một trời một vực. Trong khi Hùng Vương, Ngô Gia Tự là những con đường lô xô nhiều dãy nhà cao tầng, quán ăn, khách sạn lúc nào cũng náo nhiệt thì đường Nguyễn Duy Dương lại yên ắng lắng nghe  nhịp thở thời gian. Chỉ mãi đến khuya, người ta mới nghe tiếng cười rõ to của những người dân lao động.

img

Hàng me trên đường Nguyễn Duy Dương, Quận 10, TP.HCM,  giờ đã thay cây mới, không còn cảnh xưa.

Sau một ngày lao động vất vả, khuya là thời gian để người ngụ cư được trải lòng mình. Họ nấu nướng, giặt giũ, nằm nghe radio hoặc trò chuyện với nhau về công việc, về đời tư. Đây cũng là lúc họ viết những lá thư tay gửi về cho gia đình. Đoạn tái bút, bao giờ cũng chứa chan lời yêu thương.        

Trong ký ức mang máng của mình, tôi nhớ ngôi nhà trọ nơi tôi ở có 3 lầu. Gọi là lầu chứ thật ra là những căn gác được chủ nhà xây tạm bợ nhằm kiếm thêm thu nhập. Sàn gác bằng gỗ, vách ván ép, nên nhất cử nhất động đều có thể “làm phiền” người khác. Vì thế, mọi người phải giữ ý thức, “đi nhẹ nói khẽ” vào buổi trưa và lúc khuya. Nơi đây, người ngụ cư có thể tình cờ bắt gặp đồng hương của mình: Bắc – Trung – Nam. Họ đến từ mọi miền đất nước để mưu sinh bằng mọi nghề chân chính: Bán vé số, đánh giày, công nhân… và cả sinh viên như chúng tôi. Lúc đầu còn xa lạ, bỡ ngỡ, chưa quen, nhưng khi đã thân rồi thì xem nhau như người thân một nhà.         

Mọi người bảo, lý do họ chọn nơi đây ngụ cư không phải vì yên tĩnh mà vì không gian thoáng đãng, có hàng me xanh rì, mát mẻ. Chỉ cần bước ra phố, người ta có thể cảm nhận được tiếng rơi rất khẽ của chiếc lá me bay đang vương trên tóc mình.

Những hàng me ở tuổi trưởng thành, nở hoa và cho trái đều đặn. Tôi thích những chiều đi học về, lang thang trên hàng me và ngắm nhìn những tán me xanh rợp trời. Chẳng vào nhà trọ vội, tôi cùng lũ bạn đánh xe một vòng quay về đường Trần Nhân Tôn, vào cửa hàng sách,  mua vài quyển sách giảm giá còn mới tinh về nhà đọc.Những ngày nghỉ học, tôi cùng nhóm bạn chạy bộ từ đầu đến cuối con đường. Sáng sớm, mọi người tập thể dục rất nhộn nhịp. Chạy mỏi chân, vã mồ hôi, rồi mỗi đứa tự tìm cho mình một chiếc ghế ở một quán nước vỉa hè.

Tôi sống đó được vài năm rồi chia tay mọi người. Ra trường, tôi về Bình Chánh sinh sống. Nhưng cảm giác ngồi bên hè con đường ngắm lá me bay, cùng những thanh âm xào xạc của gió khiến tôi không sao quên được.

Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem