Mùa đông năm ấy, ta tình cờ quen nhau, trời đông lạnh giá nhưng sao nghe ấm lòng. Mùa đông của 8 năm về trước, em nhận lời yêu anh. Em như một con nai vàng ngơ ngác giữa những cám dỗ cuộc đời, dừng bước chân trước trái tim anh. Ta quen nhau trong những ngày đầu đông xứ Huế, bàn tay em lạnh lẽo run rẩy, nằm gọn trong tay anh đi khắp vùng đất ấy, trong một mùa đông không lạnh.
Em yêu anh, ta hạnh phúc bên nhau mặc cho mọi thứ quay cuồng, trôi nhanh. Để rồi mùa đông thứ 3, em quyết định xa anh, không thể bước tiếp dù biết rằng còn yêu rất nhiều. Cho đến tận bây giờ, tim em vẫn đau nhói mỗi khi nghĩ đến anh, đến quyết định bồng bột nông nổi nhất của cuộc đời mình. Em xa anh rồi mới hiểu mình yêu anh nhiều hơn những gì em có, thế mà dường như tình yêu đó không thể nào thắng nổi số mệnh.
Ảnh minh họa
Ta xa nhau, anh ngỡ ngàng trước quyết định của em bao nhiêu thì em căm thù bản thân mình bấy nhiêu khi giờ đây hai đứa đã thuộc về hai thế giới hoàn khác nhau. Anh nơi ấy đã yên ổn với gia đình nhỏ của mình, em nơi này vẫn đau đáu trong lòng một nỗi đau tột cùng. Em quyết định yêu người khác, lập gia đình chỉ để quên đi người mình yêu thương nhất nhưng chưa bao giờ em thành công trong điều đó.
Em không đủ mạnh mẽ để quên anh, giống như em ngày xưa đã không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của mình trước những tin đồn ác ý. Em nhớ anh nhiều, nhưng vẫn phải đấu tranh cho chính mình để không bao giờ mắc phải sai lầm - thứ sai lầm chết người có thể đánh đổi cả cuộc sống của anh, của em, của những người đang đi bên cạnh chúng ta. Em không cho phép mình ích kỷ, không cho mình được nghĩ đến anh dẫu rằng tim đang phải quặn thắt từng cơn. Em yêu anh.
Em thương chồng nhưng lại yêu anh quá nhiều, em không thể làm gì hơn ngoài việc cố chôn giấu tình yêu này trong vô vọng. Bởi em không thể nào phá hủy hạnh phúc của vợ con anh, hay thậm chí là chồng em - người không thể cho em một đứa con đến giờ phút này, sau gần 3 năm chung sống. Khiếm khuyết của chồng cùng với áp lực cuộc sống làm em càng khao khát có được một đứa con, khao khát làm mẹ.
Em từng mơ đến một đứa con chung giữa chúng ta, nhưng làm sao có thể làm được điều đó khi bản thân em đang còn có lương tâm? Em muốn lắm nhưng không thể. Dù biết rằng yêu anh, em có thể hy sinh tất cả để có thể thực hiện điều đó nhưng càng nhìn họ - những người vô tội trong cuộc đời chúng ta là em không thể. Có lẽ đó chính là điều tốt nhất em có thể làm cho hai ta đến lúc này. Anh, ngày hôm nay đây em biết mình sẽ phải thực hiện một quyết định khó khăn nhưng nó là điều em nên làm. Em sẽ tiếp tục tập quên anh, không gặp anh nữa. Em tin anh hiểu em như anh từng yêu trong 8 năm nay. Hãy quên em đi, anh nhé, mùa đông của em.
Vnexpress (Theo Vnexpress)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.