Gần 50 tuổi, tôi không nghĩ có ngày mình lại khốn khổ vì tình yêu
như thế này. Ở tuổi này rồi mà còn không biết phải quyết định chuyện tình cảm như thế nào quả thực
khác thường nhưng phải ở địa vị tôi mọi người mới thấu hiểu được. Tôi đang yêu! Yêu say đắm một
chàng trai kém mình gần 20 tuổi. Và "anh ấy" là một hot boy.
Cái từ hot boy đó là mãi tới sau này tôi mới "cập nhật" được theo
ngôn ngữ của giới trẻ thôi, còn lúc đầu khi gặp "anh" tôi thực sự bị ấn tượng bởi nụ cười, ánh mắt,
đôi môi…Tất cả đều toát lên một vẻ đẹp đến rạng ngời. Tôi thấy mình đã yêu "anh" ngay giây phút đó
mặc dù tôi biết khoảng cách chúng tôi là cả một quãng không hề ngắn.
Mặc dù đã gần 50 nhưng tôi trẻ, đẹp lắm. Đó là nhận xét khách quan
của mọi người. Tôi là một người phụ nữ thành đạt trong cuộc sống nhưng lại kém may mắn trong hạnh
phúc lứa đôi vì chồng tôi mất cách đây đã quá lâu rồi. Hai con của tôi giờ định cư ở nước ngoài.
Tôi vẫn tiếp tục công việc kinh doanh của chồng và ở lại Việt Nam. Tiền nhiều nhưng sống cô đơn nên
nhiều lúc tôi chán nản ghê ghớm lắm.
Tôi gặp "anh" tình cờ khi "anh" đến thăm người dì họ cũng là bạn của
tôi. Không hiểu sao ngay lần đầu gặp tôi đã thấy rạo rực, thấy yêu và khao khát được ở gần bên "anh
ấy" rồi. Có lẽ chính vì tình cảm quá mạnh mẽ đó mà tôi đã không kiềm chế được mình. Tôi chủ động
gọi điện thoại để bắt thân, để làm quen và mời "anh ấy" đi chơi, đi ăn. Chỉ hơn một tuần sau đó,
"anh ấy" dường như đã "đọc" rõ được tình cảm của tôi.
Lúc đầu tôi cũng hơi xấu hổ khi "anh ấy" hỏi tôi: "Đằng ấy thích tôi
phải không?" vì dù sao tôi cũng hơn "anh ấy" tới gần 20 tuổi. Nhưng nghe câu nói đó rồi tôi lại
thấy thích thích và thú vị vô cùng. Thế là tôi gật đầu không ngượng ngùng. "Anh" nói với tôi rằng,
"anh" là người được rất nhiều cô gái thích (theo ngôn ngữ của bọn trẻ bây giờ là hot boy) nhưng
"anh" chỉ yêu đương chơi bời chứ không thật lòng.
"Anh" ghét cái tính đỏng đảnh, ghét cái việc phải
đi chinh phục, tán tỉnh và chiều chuộng mấy cô tiểu thư mới lớn. Vì thế, "anh" nói nếu tôi muốn, cả
hai sẽ làm bồ của nhau để thử xem cuộc phiêu lưu tình ái này thú vị tới mức nào.
Chỉ đợi có thể, tôi hạnh phúc vô cùng. Vậy là tôi và "anh" chính
thức trở thành một cặp. Mặc dù mọi người có thể nghĩ chuyện này thật khác thường nhưng tôi thấy rất
hạnh phúc. Chúng tôi đều là những người độc thân thì tới với nhau có tội tình gì cơ chứ. Còn về
tuổi tác ư? Tình yêu không có tuổi mà. Mọi người cũng có thể nghĩ "anh" đến với tôi chỉ vì lợi
dụng: Cũng được, không sao cả vì với tôi tiền chưa bao giờ là một thứ quan trọng. Điều quan trọng
là cả hai chúng tôi thấy thoải mái, hạnh phúc từ mối quan hệ này. Thế là đủ!
Tôi cũng đã không còn trẻ trung, cũng đã yêu nhiều người nhưng không
hiểu sao chưa bao giờ tôi yêu một ai mà lại phấn khích như thế. Lúc nào tôi cũng nhớ "anh ấy". Thậm
chí nhiều hôm vừa ở bên nhau cả ngày, tối về tôi lại thấy nhớ "anh" đến cồn cào. Chưa bao giờ tôi
khao khát được trẻ trung hơn để xứng với "anh" như lúc này. Chính vì thế tôi đã cố gắng chăm sóc
cho ngoại hình của mình. Tôi diện những bộ đồ "mát mẻ" và gợi cảm mỗi khi bên "anh" và điều đó
dường như cũng khiến "anh" bị thu hút.
Chúng tôi thường xuyên đi du lịch xa với nhau và đó là những khoảng
thời gian tuyệt vời. Tối ngày tôi muốn "anh" phải ở bên mình. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là thấy
thú vị thì yêu "anh" nhưng càng ngày tôi càng mê mệt "anh". Tôi không tiếc tiền để chi cho anh
những món đồ hiệu đắt tiền, mua cho "anh" những thứ "anh" cần. Tôi không tính toán thiệt hơn mà chỉ
cần "anh" ở bên tôi nhiều hơn là được rồi. Mỗi lần nghĩ tới việc phải xa "anh" là tôi lại khóc…Tôi
sợ lắm!
Tôi thực sự muốn cưới "anh" làm chồng vì tôi không muốn mất anh, tôi
muốn lúc nào "anh" cũng ở bên mình. Tôi tin là tôi có một phần nào đó hấp dẫn và đáp ứng được cho
"anh" cả về thể xác lẫn tinh thần và vật chất. Ở bên tôi "anh" sẽ không phải suy nghĩ hay đau đầu
vì chuyện tiền nong. "Anh" sẽ được sung sướng hoàn toàn nếu lấy tôi. Tôi nghĩ "anh" sẽ không từ
chối.
Chỉ có một điều duy nhất mà tôi băn khoăn đó là "anh" vẫn chưa đủ tự
tin để đi cùng tôi. Mỗi lần đi bên nhau "anh" có vẻ ngượng ngùng không chịu nắm tay tôi, toàn có ý
lảng tránh tôi thôi. Không hiểu sao mỗi khi bên nhau "anh" rất cuồng nhiệt mà khi có mọi người anh
lại dửng dưng với tôi. Liệu tôi có nên quyết định lấy "anh" làm chồng không?
Vui lòng nhập nội dung bình luận.