Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Rồi những cơn mưa ướt át cũng qua đi, ánh mặt trời lại bừng sáng ấm áp con đường đất quê tôi. Cảnh vật hai bên đường dường như sinh động hơn, những mầm non tràn đầy nhựa sống vươn lên đón ánh nắng mặt trời.
Trong ánh nắng ngập tràn, không ít lần tôi cùng chúng bạn ngơ ngác nhìn không chớp mắt từng chùm hoa tím của loài cây lạ trước ngõ nhà ông Hai. Tôi cùng chúng bạn tranh nhau đoán tên của cây này, không đứa nào chịu đứa nào rồi gân cổ cãi nhau. Đang cãi nhau hăng say, bất chợt chúng tôi giật mình nghe tiếng ông Hai ở phía sau: “Có chuyện gì mà ồn ào vậy mấy cháu?”. “Dạ, dạ…tụi con cãi nhau tên của cây này ạ!”, tôi lắp bắp trả lời trong khi mấy đứa kia nép sau lưng tôi vì sợ ông Hai nổi tiếng là khó tính. Nhưng không ngờ ông Hai nhẹ nhàng: “Không biết thì mấy đứa cứ hỏi ông có gì mà sợ, đây là cây bằng lăng mấy cháu à!”. “Cây bằng lăng, hoa màu tím” – tôi cứ lặp đi, lặp lại lời ấy như sợ mình quên mất tên của loài cây này.
Mấy cô cậu sinh viên thường cùng nhau ngồi bên dưới bóng râm ấy mà hàn huyên tâm sự, kể cho nhau nghe biết bao chuyện vui buồn chốn quê nhà. Rồi không thể cưỡng lại vẻ đẹp dịu dàng của loài hoa tím, các cô gái thi nhau tạo dáng, ghi lại vài bức ảnh lãng mạn bên mấy chùm hoa tím yêu thương khiến lòng ta nhẹ đi sau những phút giây mệt nhoài bên sách vở.