Hứa Vĩ Văn khép mình vì bị chê diễn dở, người thân liên tục qua đời
Hứa Vĩ Văn khép mình vì bị chê diễn dở, người thân liên tục qua đời
Thứ hai, ngày 26/10/2020 14:00 PM (GMT+7)
Kín tiếng trong chuyện đời tư nên ít ai biết cuộc sống gia đình Hứa Vĩ Văn có nhiều đau thương khi anh phải chứng kiến người thân lần lượt qua đời trong suốt 20 năm qua.
Bắt đầu sự nghiệp với vai trò người mẫu nhưng Hứa Vĩ Văn lại ghi dấu trong lòng người hâm mộ bằng hàng loạt vai diễn điện ảnh và truyền hình. Dù đã bước sang độ tuổi tứ tuần nhưng nam diễn viên vẫn giữ được sự trẻ trung, phong độ. Trong buổi trò chuyện với VietNamNet, anh chia sẻ nhiều về sự nghiệp diễn xuất cùng cuộc sống gia đình nhiều mất mát, bi thương.
Không muốn gắn liền với hình tượng điển trai
- Trở lại với hai dự án điện ảnh – “Tiệc trăng máu” và “Trái tim quái vật”, với anh, đây là những thể loại vai như thế nào?
Với Tiệc trăng máu, đây là lần đầu tiên tôi đóng một vai ngang tuổi mình – một người trung niên đã có gia đình. Trước giờ tôi thường nhận những vai trẻ hơn tuổi thật ngoài đời nên lần này, tôi khá thích thú vì vai diễn này hợp với suy nghĩ và phong thái của tôi hơn.
Điều may mắn với tôi là được diễn xuất cùng dàn diễn viên gạo cội. Vì đây đã là phiên bản remake thứ 19 nên chúng tôi phải xem hết 18 phiên bản trước đó của các nước để tự rút kinh nghiệm. Cả 7 diễn viên đều mong muốn đem lại một phiên bản đậm chất Việt Nam cho dự án lần này.
Khi quay, hầu như không ai cầm kịch bản vì tất cả đều đã thuộc thoại và đã tập với nhau trước đó hai tháng. Mỗi khi có vấn đề gì, chúng tôi đều ngồi lại bàn bạc, trò chuyện để cân bằng cảm xúc cho nhau.
Riêng vai diễn trong Trái tim quái vật có phần đặc biệt hơn. Tôi vào vai một ông già hơn 60 tuổi, ngoại hình phệ nệ trên 80 kg. Tôi đã phải độn nhiều thứ trong người và tập dáng đi dị tật. Mỗi ngày, tôi mất 3 tiếng để hóa trang và 3 tiếng để tẩy trang. Hiện nhà sản xuất chưa công bố hình ảnh nhân vật này vì muốn khán giả bất ngờ. Bản thân tôi cũng đang mong chờ màn hóa thân của mình.
- Vì sao anh chọn cho mình những vai diễn có tính cách lẫn ngoại hình đặc biệt. Phải chăng anh đã chán hình tượng “soái ca” hiền lành?
Tôi nghĩ mình không thể làm “soái ca” mãi vì ai cũng phải già đi. Tôi bây giờ đã 42 tuổi trung niên rồi chứ không như các thanh niên tuổi 25. Trong tương lai, chắc chắn tôi sẽ không còn hình tượng điển trai như vậy nữa mà thay vào đó là những vai phù hợp với lứa tuổi của mình hơn.
Những ai theo dõi tôi sẽ nhận ra rằng khoảng 3 - 4 năm trở lại đây, tôi không nhận bất kỳ dự án nào có tính cách tương đồng với nhân vật mà tôi đã từng thể hiện. Tôi luôn cố gắng chọn những nhân vật khác lạ, khó thực hiện. Thậm chí, các nhà sản xuất đều mong muốn tôi đóng vai phản diện. Họ luôn sắp đặt tôi vào những vai diễn khó.
Hai dự án sắp tới của tôi sau Tiệc trăng máu cũng là những thể loại vai có ngoại hình, tính cách khác lạ, gai góc hơn chứ không đẹp như những hình ảnh trước đây.
Từng tuyệt vọng khi bị chê bai về diễn xuất
- Trong những năm theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, đâu là giai đoạn khó khăn nhất với anh?
Thật ra, sự nghiệp của tôi chật vật và khó khăn hơn các đồng nghiệp. Phải tốn hơn 20 năm tôi mới bắt đầu được khán giả yêu mến. Thời gian đầu khi còn là diễn viên trẻ, tôi nhận rất nhiều lời chê bai như diễn viên dở, đóng phim nhạt, đóng phim thảm họa… Có lúc tôi tuyệt vọng và gục ngã vì 20 năm là khoảng thời gian dài, làm sao không có cảm xúc tiêu cực được. Nó vô cùng cay đắng và buồn bã.
Nhưng sau này tôi nghĩ, mình phải vấp ngã, gặp thất bại và nhận nhiều lời chê từ khán giả mới có cơ hội học hỏi và thay đổi bản thân. Mình phải có cái dở mới học được cái hay, chứ không thể hay ngay được. Tôi nỗ lực để khán giả thấy được sự thay đổi của mình. Khi có được những dự án được khán giả yêu mến, tôi mới cảm thấy nhẹ lòng.
- Anh vốn là gương mặt quen thuộc trên các bộ phim truyền hình nhưng lâu rồi không thấy anh xuất hiện trên màn ảnh nhỏ, vì sao vậy?
Sau 10 năm đóng phim truyền hình và học hỏi nhiều kinh nghiệm quý báu, tôi quyết định chuyển sang lĩnh vực điện ảnh. Bước ngoặt này giúp tôi mở ra một chuỗi ngày khác hơn, có trách nhiệm hơn với khán giả. Khi dấn thân vào điện ảnh, tôi mới nhận ra rằng rất khó để làm ra những dự án được khán giả yêu mến.
Mẹ tôi ở nhà cũng rất muốn nhìn thấy tôi trên TV nhưng hiện tại, tôi đang tập trung vào điện ảnh nên khó có thời gian quay về đóng phim truyền hình như trước. Tôi buộc phải hạn chế xuất hiện trên truyền hình và gameshow để khán giả thấy được sự hy sinh và đầu tư của tôi trong điện ảnh. Tuy nhiên, nếu sau này phim truyền hình có những dự án đầu tư tốt, kinh phí ổn và kịch bản hay, chắc chắn tôi sẽ tham gia.
Lần lượt chứng kiến sự ra đi của người thân
- Cách đây 1 năm, em trai anh qua đời vì căn bệnh ung thư. Anh đã đối diện như thế nào với sự mất mát này?
Tôi ít khi chia sẻ về gia đình nên mọi người vẫn nghĩ cuộc sống gia đình bình lặng nhưng thực tế lại nhiều bi thương. Ngày đầu tiên tôi vào nghề, anh trai mất vì tai nạn giao thông. Một thời gian sau, ba tôi mất vì ung thư và gần đây, em tôi cũng qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo này. Hiện tại, mẹ tôi đang bệnh nằm liệt giường, cần người chăm sóc.
Tôi đã gặp nhiều mất mát trong cuộc sống nhưng bản thân lại muốn không chia sẻ với ai. Tôi nghĩ là chỉ có công việc mới làm mình vơi đi những nỗi đau đó. Suốt 20 năm qua, tôi lần lượt chứng kiến sự ra đi của người thân mình. Có lẽ ít khán giả biết điều này nên họ thường thắc mắc tại sao lúc nào tôi cũng thui thủi một mình. Trải qua nhiều đau thương, tôi dần nhận ra điều khó khăn nhất và cũng điều mà tôi sợ nhất, đó là chia ly.
- Tại sao anh không mở lòng để khán giả hiểu mình hơn?
Thật ra, tôi không biết phải làm sao để giải thích được những đau khổ đã trải qua vì không phải ai cũng hiểu được cảm giác mất đi người thân. Hơn nữa, tôi không thể kể lể những chuyện đau buồn của mình hoài được. Có những chuyện phải tự mình giải quyết. Đôi lúc những người bạn thân còn không hiểu và không chia sẻ được, huống chi là người ngoài.
Tôi nghĩ rằng không thể ép mọi người hiểu mình. Tôi chỉ có thể cho khán giả thấy những sản phẩm, những cống hiến còn cuộc sống gặp nhiều bi thương là điều tôi phải chấp nhận.
Tuy nhiên, tôi vẫn có những đồng nghiệp, những người bạn sẵn sàng bên cạnh giúp đỡ. Khi em trai tôi qua đời, chính anh Trinh Hoan (nhà sản xuất phim Tiệc trăng máu – PV) đã kéo tôi dậy sau khoảng thời gian đau buồn và cho tôi cơ hội quay về với các dự án điện ảnh. Công việc đã tạo niềm vui và giúp tôi tạm quên đi những mất mát.
- Anh có nghĩ đến việc tìm một người bạn đời bên cạnh để sẻ chia?
Tôi không giống như mọi người nên không có thời gian lo chuyện yêu đương. Cuộc đời tôi lần lượt chứng kiến sự ra đi của ông bà nội, ông bà ngoại, anh trai, ba rồi đến em trai. Đến bây giờ, mẹ tôi cũng đang nằm bệnh. Mọi thứ cứ diễn ra liên tục nên tôi chỉ có thể lấy công việc làm niềm vui.
Đôi lúc tôi cũng tự hỏi không biết nếu có người yêu, có vợ nỗi buồn của mình có được xoa dịu hay không. Nhưng khó nói lắm vì đâu phải ai cũng hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi nghĩ không ai muốn vướng vào một người mang quá nhiều đau thương.
Tuy nhiên, với tôi, điều này không quan trọng. Hiện tại, tôi đang tập trung chăm sóc cho 2 đứa cháu nhỏ là con của người em đã mất. Tôi xem chúng như con của mình và cho chúng cơ hội được học hành nên người. Bên cạnh đó, tôi vẫn nỗ lực làm việc và dành thời gian chăm sóc mẹ nhiều hơn.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.