Dường như một năm nay, không đêm nào tôi được yên giấc vì sự áy náy, day dứt của người đang ở vị trí kẻ thứ 3. Nhưng tôi không hoàn toàn thoát ra được mối tình này. Có lẽ người đàn ông đó đã chiếm vị trí quá lớn trong trái tim tôi, dù tình cảm anh dành cho tôi đã nhạt nhòa. Tôi không trách anh vì điều đó.
Hơn tháng trước, một sự việc xảy ra làm tôi rối loạn và suy sụp. Tôi phát hiện có thai với anh. Điều này có chiêm bao tôi cũng không tin là nó có thể xảy ra vì rất nhiều lý do. Tuy nhiên đó là sự thật vì tôi đã thử đi thử lại mấy lần vẫn chỉ 1 kết quả.
Tôi định nói với anh nhưng lại thôi. Anh có gặng hỏi nhưng tôi gạt đi khiến anh giận dữ. Tôi không thể mở miệng ra nói với bất kỳ ai, kể cả anh. Tôi sợ làm ảnh hưởng tới anh. Anh và vợ đang ly thân. Trong thân tâm tôi mong gia đình anh sớm hàn gắn vì tôi thực sự không muốn thấy anh ngày ngày tụ tập bù khú vì không muốn về nhà. Nhiều lần tôi khuyên anh về làm lành với vợ. Vậy nên nếu tôi nói ra, tôi sợ sẽ trở thành gánh nặng cho anh.
Có lẽ kết cục này cũng là quả báo cho kẻ thứ ba như tôi (Ảnh minh họa)
Tôi cũng sợ tình cảm anh dành cho tôi không còn trọn vẹn nữa, vì kèm theo đó sẽ là sự thương hại, lòng trắc ẩn. Rồi tôi sợ nếu vợ anh biết được chắc sẽ tồi tệ lắm. Và thực ra, đây là giai đoạn “nhạy cảm” của gia đình anh.
Nhưng tôi không đủ can đảm phá thai bởi bản năng làm mẹ trỗi dậy rất mạnh. Tôi cũng chẳng biết nói sao với bố mẹ ở quê. Tôi định sẽ biến mất và không liên lạc với anh nữa. Chắc anh không biết hoặc cũng chẳng thắc mắc đâu. Anh sẽ nghĩ đơn giản là tôi tránh né. Tôi muốn thoát khỏi cảnh người thứ ba…
Suy nghĩ và đấu tranh tâm lý, cuối cùng tôi quyết định tới bệnh viện một mình để giải quyết. Với tôi khi ấy có lẽ là cách tốt nhất. Nhưng chưa kịp đến bệnh viện, có lẽ vì quá stress và sức khỏe yếu nên tôi bị sảy thai. Tâm trạng tôi lúc ấy thật khó diễn tả. Tôi vẫn bình tĩnh nhưng cảm giác như chết lặng, sau đó là buồn bã, nặng nề. Tôi không biết mình buồn vì mất con hay buồn vì nhìn lại hoàn cảnh và thấy mình ngu ngốc.
Nhưng sau đó nghĩ lại, có lẽ đó là hóa giải mà ông trời dành cho tôi. Đến bây giờ tâm lý tôi đã ổn định và bớt suy sụp.
Nhiều khi tôi tự hỏi người đàn ông này có chút tình cảm nào dành cho tôi không mà sao tôi lại ngốc nghếch vậy? Sự thật những lần anh gọi cho tôi toàn là những lúc anh say. Khi bắt đầu bước vào mối tình này, tôi đã chuẩn bị cho mình sẵn tư thế không hi vọng bất kỳ kết quả gì. Và nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ phải cắn răng chịu đựng mà không than trách. Và bây giờ tôi vẫn giữ suy nghĩ ấy, nhưng trong thâm tâm thấy buồn. Anh dường như luôn nghi ngờ tôi. Tôi đâu đòi hỏi gì mà sao sự tin tưởng khó khăn đến vậy?.
Bây giờ tình cảm tôi dành cho anh vẫn nhiều như trước. Nhưng tôi nên bước ra khỏi cuộc sống của anh để không ảnh hưởng tới anh nữa. Vì biết đâu đó, một ngày anh mất tất cả anh lại hận tôi suốt cuộc đời.
Có lẽ kết cục này cũng là quả báo cho kẻ thứ ba như tôi nên tôi không thể than trách gì…
Nguyễn Hành (Người đưa tin)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.