Là anh, người mà em đã từng ghét! Bởi vì anh luôn chờ đợi em ở một góc quán vắng, khi em còn mải miết với những cuộc vui khác. Khi mà em còn đang choáng ngợp trước một chàng trai lãng mạn, một chàng trai văn hoa… Em thích những cái lung linh, không nhìn thấy góc khuất cà phê, anh vẫn đang đợi em…
Là anh! Người luôn xuất hiện bất kỳ khi nào em gọi, bất kỳ khi nào em bị bỏ rơi, dù bất kỳ thời điểm nào, dù bận đến đâu, như thể đã luôn đợi em gọi.
Em thật tình quá vô tâm, lờ đi điều ấy, và chỉ gọi đến trong phút chốc. Rồi em lại bị cuốn đi, vào cái vòng xoáy mà em thấy nó phiêu linh, vào những điều vô thực mà em thấy cần thiết với tâm hồn đa cảm của mình, vào những điều… có thể vô nghĩa, sao em không nhận ra?
Anh luôn xuất hiện bất kỳ khi nào em gọi, bất kỳ khi nào em bị bỏ rơi (Ảnh minh họa)
Là anh, người cuối cùng đứng bên đường đợi em, lắc đầu cười và bảo em: – hãy dừng lại bên anh. Là người mà em thấy khô khan nhất, lúc nào cũng nói đến kinh tế, lúc nào cũng rất thích kinh doanh. Lúc nào cũng ham hố làm lãnh đạo, lúc nào cũng bảo: anh sẽ lo cho gia đình nhỏ của chúng ta, em không chịu sao?
Là anh. Khi với tất cả những chàng trai khác, em đều thấy tình cảm là chuyện quá sức mong manh, họ mừng phút này, vui phút nọ. Nhớ phút hôm nay, quên phút ngày mai. Tình yêu là trò chơi của khói sương.
Anh thì không, ánh mắt cương nghị nói: chúng ta sẽ trói buộc với đời nhau, nên đừng hòng giở trò mà chạy thoát khỏi cuộc đời anh. Mẫu người quyết đoán mà em vẫn hằng mơ, cớ sao ở rất gần mà em nhận ra quá muộn?
Là anh… người mà giờ đã thật quá gần nhưng khoảng cách lại xa! Em hứa không buồn, không khóc nhè nữa dù sinh nhật anh, có đến mấy cô gái ôm 27 đóa hoa hồng đến tặng.
Không thèm ghen đâu vì quà tặng của em độc đáo hơn nhiều, mà muốn được nhận thì anh phải đến thăm em mới nhận. 27 ly sinh tố, đố ai nghĩ đến quà tặng thấm thía như em…
Lúc nào nghe điện thoại, em cũng nhỏ nhẹ nói: em nhớ nhà mình lắm! Thực vậy, có lẽ bản thân em đã luôn không thuộc về chốn phồn hoa đô hội, cho dù những cơ hội đến, nếu không nắm bắt đều sớm trôi trượt khỏi tầm tay.
Em luôn không nuối tiếc! Em luôn ngóng trông về một vùng mây núi bát ngát sớm chiều. Nơi đó có mái ấm chờ em, nơi ấy có một vòng tay. Nơi ấy chứa đựng tuổi thơ em, hiện tại em, tương lai em…
Và nơi ấy, có anh.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.