Cuộc sống của một cô gái bước chân về nhà chồng khi tròn 18 tuổi trong khi chúng bạn đang háo hức trong một môi trường mới nơi ấy có những người bạn mới, có những kiến thức mới... còn tôi đành xót xa bỏ lại tất cả để cưới chồng- chồng cũng chỉ vừa tròn 18 tuổi.
Gia đình tôi cũng khá giả nhất cái xóm nghèo ấy nhưng cái tôi cần không phải là một cuộc sống vươn giả hơn lũ bạn cùng trang lứa mà đó chính là tình thương giữa những con người trong gia đình này. Bởi cả ba và mẹ chỉ chạy theo những đồng tiền, rồi mỗi dịp lễ tết được nghĩ cứ ngỡ sẽ có một ngày gia đình sum họp. Nhưng không đó chỉ là những cãi vã bất đồng. Mọi chuyện ấy chắc chỉ những người trong cuộc mới thấu cái lạnh lẽo trong căn biệt thự còn những người hàng xóm thì... gia đình ấy hạnh phúc thật.
Năm ấy tôi học lớp 12, học cả ngày ở trường rồi buổi tối lao vào những lớp học phụ đạo, cũng chính nơi đây tôi đã gặp và quen anh. Thế là những buổi học thêm tối về có thêm bạn về chung thì vui và sẽ chẳng còn sợ ma nữa. Cứ thế chúng tôi thân nhau hơn mỗi ngày.
Tôi chỉ biết khóc thầm vì biết mình đã chọn sai con đường (Ảnh minh họa)
Người ta hay đùa giữa nam và nữ thật khó tồn tại một tình bạn, và chẳng biết khi nào trái tim tôi đã lỗi nhịp trước anh. Rồi anh bảo yêu tôi, anh trao tôi nụ hôn vội khi tiễn tôi vào nhà. Trong một lần say dịp sinh nhật đứa bạn thân của anh, tôi và anh đã đi quá giới hạn.
Ngày ấy tôi ngây thơ lắm... thế là một tháng sau đợi mãi không thấy mình có dấu hiệu đèn đỏ. Tôi nói với anh và cả hai chúng tôi đã mua que thử, kết quả là hai vạch. Thế là hai chúng tôi chỉ biết lo sợ, bàn nhau thôi thì cố giấu. Nhưng đến tháng thứ 5 bụng tôi nó cứ phình phình lên, và rồi mọi chuyện cũng đã vỡ lở.
Ba mẹ tôi biết chuyện không tiếc lời chửi tôi là một đứa con gái hư hỏng, “làm sao tao nhìn mặt với họ hàng, xóm giềng” còn ba thì lấy chổi đánh vào người tôi, rồi cằn nhằn rằng: “con hư tại mẹ mà”... tôi chỉ biết khóc và khóc đến khi tôi bước chân về nhà chồng.
Đám cưới của tôi phải đi lén lút từ cổng sau chứ không như người ta được vui vẻ bước minh bạch, đàng hoàng... với tôi thế cũng quá đủ vì tôi tự huyễn hoặc mình rằng có khối người ba mẹ không cho cưới kìa.
Cưới nhau được hơn tháng chồng tôi có giấy nhập học ở một trường cao đẳng, anh hạnh phúc vì sắp được đi đến nơi mơ ước. Anh hồn nhiên, anh vui vẻ... còn tôi với cái bầu hơn 6 tháng, ba mẹ chồng không thích tôi vì tôi có bầu nên thèm ngủ kinh khủng, rồi công việc đồng án tôi cũng không biết làm... thế là mẹ chồng nghĩ tôi là đứa lười biếng nên luôn mặt nặng, mày nhẹ với tôi. Bà cũng hay cáu bẩn khi tôi bưng bát cơm trên tay. Nhưng tôi cũng chẳng thể nói với chồng, mà có nói thì chồng cũng chẳng hiểu vì anh vốn vô tư mà.
Ngày chồng đi, tôi khệ nệ đi mua những viên thuốc chống say xe cho anh. Bước tới cửa tôi tình cờ nghe được những câu mà lẽ ra tôi không nên nghe. “Nếu con bé sinh con trai thì hai đứa đăng kí kết hôn, còn không thì...”. Còn chồng tôi thì “con học cao, đẹp trai lồng lộng thế này mà... thiếu gì gái”... Còn tôi chỉ biết khóc thầm vì biết mình đã chọn sai con đường.
Giờ tôi không biết phải làm sao khi đứa bé đang mang trong bụng là con gái, ba mẹ chồng tôi thì không mấy có thiện cảm và luôn khinh thường tôi, chồng thì đã có sẵn ý định rũ bỏ. Tôi còn gia đình mình nhưng không đủ dũng khí để nói với ba mẹ bởi vì tôi mà ba mẹ cũng đã li hôn. Giờ tôi phải làm sao để những giọt nước mắt của mình không rơi bất kể đêm ngày dù biết như thế sẽ không tốt cho con tôi chút nào?
Vui lòng nhập nội dung bình luận.