Ảnh minh họa
Mới có 5 tuổi nhưng đứa con gái tôi luôn mồm nói về sự sòng phẳng trong tiền bạc và nếu như ai đó nhờ nó làm bất cứ một việc gì, nó cũng nói là phải thuê làm hoặc thuê người khác làm cho. Nó có những ý tưởng, những hành động không cần đến sự xin phép, hỏi bố mẹ có nên làm hay không nên làm mà nó tự quyết định rồi tự ý hành động. Bất chợt nhận ra được điều này phải chăng đây chính là hậu quả của chính sự giáo dục và sự ảnh hưởng từ chính cách sống của tôi, sự sòng phẳng trong chi tiêu sinh hoạt của tôi với mẹ chồng để đến bây giờ tôi biết "uốn lại" thế nào với "cái cây" đang ngày một lớn?!
Gia đình nhà chồng tôi không giàu có nhưng cũng đủ dư giả để bố mẹ chồng tự sắm cho mình một chiếc xe hơi phục vụ nhu cầu đi lại và cả gia đình bao gồm vợ chồng, con cái tôi cùng ông bà sống trong một ngôi nhà khang trang ba tầng nằm trong ngõ nhỏ. Từ ngày tôi về làm dâu chưa một lần to tiếng với ai trong nhà chồng. Khi tôi sinh đứa con gái đầu lòng, đến tháng đi làm, mẹ chồng tôi gọi tôi lại và bàn việc thuê người bế cháu vì mặc dù mẹ còn khoẻ, mẹ ở nhà nhưng mẹ không thể bế được, đôi lúc mẹ còn đi đó đi đây, không thể ngồi ở nhà mãi được. Tôi đồng ý và tìm người giúp việc khi mình đi làm.
Tôi tìm được người bế con và phụ giúp việc nhà. Thuận ở chỗ người giúp việc nhanh nhẹn, làm bất kể việc gì cũng tháo vát, toàn bộ việc nhà và chăm sóc con tôi lúc tôi đi vắng chị đều làm tốt cả. Mẹ chồng tôi khá hài lòng nhưng tôi không thấy hài lòng vì tiền thuê người giúp việc quá cao. Những việc trong nhà mẹ chồng tôi có thể làm được thì việc gì phải thuê làm cho thêm vất vả. Tôi bàn lại với người giúp việc cắt một phần công việc và trả bớt tiền thuê. Mẹ chồng tôi thấy vậy liền đứng ra trả tiền công cho phần tôi cắt đi. Và cứ như thế trong khoản tiền công thuê người cứ mẹ chồng tôi một nửa, tôi một nửa, rõ ràng và sòng phẳng.
Không chỉ rõ ràng và sòng phẳng trong việc đó, tôi và mẹ chồng tôi còn chia ra không ai phải nộp tiền ăn cho ai mà cứ một tuần, mỗi người đi chợ một lần. Tuần này tôi thích ăn gì, tôi mua về nấu không ai được chê và không ai tham gia. Tuần sau mẹ chồng thích ăn gì thì mẹ chồng tôi mua về, cả nhà ăn theo sở thích của mẹ. Cuối tuần vợ chồng tôi muốn đổi món thì tự ý ra ngoài ăn và đưa con đi đâu đó chơi, bố mẹ chồng tôi cũng vi vu du lịch trên chiếc xe 4 bánh. Ai nhìn vào cũng thấy gia đình sống thật thoải mái và vô tư.
Những ngày nghỉ, tôi bàn với chồng về ông bà ngoại chơi do ông bà ngoại ở tỉnh ngoài. Chồng tôi không đồng ý với lý do bận mãi hoặc không muốn đi, mẹ con tôi lập tức bắt xe tự đi mà không cần phải lệ thuộc vào ai, cũng như chẳng chờ đợi phải có sự quyết định của ai.
Bây giờ nhìn lại cách sống ấy và cách chi tiêu sòng phẳng của tôi và mẹ chồng đã ảnh hưởng đến lối sống và suy nghĩ của con cái tôi. Chính những gì mà người lớn tạo ra đã vẽ ra trong tâm hồn non nớt của trẻ nhỏ. Chúng sống trong một gia đình có gia phong, có nề nếp thì cũng khác với trong một gia đình cái gì sống với nhau cũng sòng phẳng mà không tìm thấy một chút tình cảm, tình thương yêu cảm thông chia sẻ của các thành viên trong gia đình. Nếu cứ lối sống thế này, tôi sợ rằng đứa con gái bé nhỏ của tôi sẽ chẳng có một chút tình yêu thương trong tâm hồn vì đến cả bố mẹ nó cũng sòng phẳng nữa là với cả người ngoài. Mẹ chồng tôi và tôi sống hiện đại thế đã "hại điện" chưa?
Theo Vietnamnet
Vui lòng nhập nội dung bình luận.