Sai phạm của Công ty Lã Vọng

    • Ký ức Tết trong tôi: Một thoáng xuân xưa...
      Sáng dậy giữa lòng Sài Gòn chộn rộn, chạy xe ngang qua khu phố người Hoa chợt nghe những làn khói trầm hương phả từ những ngôi chùa, sực nhớ hôm nay đã là rằm tháng Chạp. Rằm cuối cùng của một năm, báo hiệu một mùa Tết nguyên đán nữa sắp về.
    • Một chiều đầy gió, những cánh mận lắc rắc rơi đầy trên mái lá. Tháng Chạp rồi, khoảnh khắc của cuối năm chạm vào từng nốt lặng của ngày cũ.
    • Đã có một thời rất xa như thế... Mùi khói cay xè xung lên tận mũi. Vài hạt mưa lác đác ngấm vào than hồng và làm cái thức mùi ấy càng nồng nặc hơn. Hình như mưa cũng biết làm nhòe đôi mắt người trông...
    • “Con dâu ơi xuống xem các chú ăn uống thế nào rồi dọn dẹp đi con”, lời ngoại tôi gọi mợ như thế trong những ngày Tết đã trở nên quá quen thuộc.
    • Ngập tràn trong ấn tượng tuổi thơ tôi là một miền quê vương đầy nắng gió. Tôi không phải là người giỏi nhớ, những kỉ niệm đến nay còn sót lại là giữa những cơn mơ: có buồn vui, có nước mắt, có nụ cười, có những ngày nắng gắt, những ngày mưa giông, có những chiều buông tiếng hát rạo rực, những ban mai tiếng gáy gà gọi sáng và cả những đôi chân rong ruổi chẳng thiết đường về... Và điều duy nhất tôi đã không quên là cái Tết quê tôi.
    • Năm nay, Tết đến xuân về, nhìn người ta xuôi ngược thăm chúc ông bà mà lòng buồn nhớ ngoại - một người đặc biệt bù đắp cho những mộng tưởng về ông bà của tôi hồi nhỏ, nhất là cái quãng đời hay hờn tủi, thèm thuồng chút tình thương xa xỉ của nội.
    • Thời gian trôi mà chẳng chờ đợi một ai. Dù lặng lẽ hay ồn ào, một năm rồi cũng qua đi. 365 ngày đã trôi qua với đủ đầy những hương vị của cuộc sống.
    • Mỗi lần con gió chướng thổi về, ngoài vườn tiếng chim ríu rít, mai vàng hé nụ là lòng tôi lại bâng khuâng nhớ Tết, nhớ quay quắt những mùa xuân rộn rã, tưng bừng ở một miền quê xa lắc xa lơ.
    • “Tết năm nay, nhiều người đặt mua bánh không mẹ?”, kể từ lúc xa nhà, năm nào tôi cũng hỏi mẹ câu hỏi như vậy khi cánh én chao nghiêng bên cành mai vàng hé nụ.
    • Những cơn gió lành lạnh, buôn buốt của mùa nhớ nhung không biết đã vơi đi tự bao giờ. Nắng đã lên, dìu dịu chiếu ánh lên những ô cửa sổ, đem hơi ấm nồng lan tỏa khắp không gian.
    • Không nhộn nhịp như Sài Thành, không nhẹ nhàng và cổ kính như Hà Nội nhưng lại có một chút nên thơ của lá vàng rơi, một chút của sự bao dung ôm trọn quê hương mình trong bão tố của những cánh rừng cao su sừng sững, bao la đứng giữa đất trời.
    • Ngày còn bé, bao giờ tôi cũng được theo mẹ xuống chợ ngày giáp Tết. Đó là những ngày chợ xã nơi tôi sống đông và vui nhất trong năm. Người lớn tấp nập bán mua. Những người nông dân như mẹ tôi, dì tôi… tranh thủ bán những thứ từ vườn nhà như lá dong, lá chuối, những quả mãng cầu, dừa non… để mua gạo nếp, thịt heo, bánh trái.
    • Hồi đó hễ cứ hăm lăm hăm sáu tháng Chạp là các bà các chị í ới gọi nhau đi chợ Tết. Từ nhà ra chợ ngoài thị trấn phải đi bằng võ lãi, chèo ghe hoặc xuồng. Miền Tây sông nước chộn rộn người mua kẻ bán tất tả. Ghe hàng chào khách, cứ chốc chốc lại bóp cây kèn đỏ kêu te te. Vậy là Tết tới sát vách.