Chuyện khó tin về người con gái nhận nuôi con của người yêu cũ

Thứ sáu, ngày 24/06/2011 14:51 PM (GMT+7)
Nước mắt tôi lưng tròng khi trước mặt mình là một sinh linh bé nhỏ đang khóc vì khát sữa. Bản năng khiến tôi buột miệng với người yêu cũ: “Cho em nuôi nó được không?”...
Bình luận 0

Vượt qua dư luận

img
Bi bên mẹ Oanh. Ảnh: nhân vật cung cấp

Chia tay mối tình thời sinh viên, Kim Oanh dần trút bỏ khổ đau, cố gắng hết sức để trở thành cô sinh viên giỏi của một trường đại học kinh tế, rồi tập tành kinh doanh. Ra trường, Oanh đã là bà chủ trẻ của một công ty chế tác đá quý, đá mỹ nghệ tại Hải Phòng. Nhưng một ngày của tháng 11.2007, cô nhận cuộc điện thoại lạ, bên kia đầu dây là giọng nói ngập ngừng của người yêu cũ: “Mẹ thằng bé vừa sinh xong, và bỏ nó lại bệnh viện. Cô ấy chuẩn bị sang Đức kết hôn. Giờ anh không biết phải làm sao...”

“Lúc đó tôi không còn nghĩ chuyện gì khác ngoài lo sợ đứa bé bị bỏ rơi. Đứa trẻ mới chỉ một ngày tuổi, nó làm sao sống được khi chẳng có ba mẹ, người thân bên cạnh. Nghĩ đến đó, tôi xách xe chạy như bay đến bệnh viện. Và rồi nước mắt tôi lưng tròng khi trước mặt mình là một sinh linh bé nhỏ đang khóc vì khát sữa. Bản năng khiến tôi buột miệng với người yêu cũ: “Cho em nuôi nó được không?”. Anh nhìn tôi sững người. Sau mấy năm bươn chải ở xứ người, giờ đây anh vẫn hoàn tay trắng. Ba anh bị bệnh thần kinh, mẹ anh phải lo chạy vạy chăm ông” – Kim Oanh kể lại câu chuyện bốn năm về trước, lúc cô nhận con nuôi.

Sau những thủ tục cần thiết, Oanh trở thành mẹ của đứa trẻ. Ngay cả mẹ ruột của Oanh, mặc dù biết trường hợp đặc biệt của đứa trẻ nhưng bà vẫn gật đầu để Oanh nhận thằng bé. Có lẽ trái tim mách bảo bà phải đặt tình thương, sự tha thứ lên trên. Tuy nhiên hàng xóm, họ hàng thì không ít dị nghị. “Có người còn cho rằng đứa trẻ là con ruột của tôi, hậu quả của phút lỡ lầm! Không dễ gì thuyết phục được tất cả. Nhưng tôi thương đứa trẻ, vì tình thương này mà tôi đã vượt qua được những chướng ngại”.

Không đẻ đau nhưng nhọc dưỡng

Bi là tên ở nhà của cháu Trịnh Nguyễn Hải Phong, con trai của Oanh. Cô vẫn để thằng bé mang họ cha ruột. Vì Bi sinh non nên đau ốm liên miên. Oanh lúc đó cũng chỉ là cô gái mới lớn, chưa từng sinh con, nhưng cô không thuê người chăm sóc đứa nhỏ.

Hàng ngày, ngoài công việc, Oanh tất tả chạy xe về nhà cho con bú, thay tã, tắm rửa cho đứa con mới lọt lòng. Có khi cô còn bỏ việc, ở nhà cả ngày để canh chừng con.

Oanh chia sẻ: “Được hai mươi ngày tuổi, Bi bị viêm phổi bẩm sinh, khó thở. Miền Bắc khi đó lại chứng kiến trận rét lịch sử nên hầu như tháng nào con trai tôi cũng “thăm” bệnh viện. Có những đêm con khó thở, khóc ngặt, tôi phải vác con trên vai đi lòng vòng khắp phòng bệnh. Thằng nhỏ lại thêm chứng khóc dạ đề, cứ chiều tối là khóc cho tới nửa khuya. Tôi chăm con gầy rạc cả người. Nhiều khi tôi mệt mỏi đến phát điên, muốn dừng lại mọi thứ ở đấy. Nhưng nhìn cái miệng con nhỏ xíu, đôi bàn tay cũng nhỏ xíu, và cặp mắt một mí của thằng bé ngó lơ, lòng tôi lại dấy lên tình yêu vô bờ bến. Và rồi lại ôm, lại ầu ơ dỗ con ngủ...”

Có lẽ nhờ tình thương bao la của mẹ Oanh, cu Bi đã đủ sức vượt qua bệnh tật, lớn dần. Cả nhà Oanh ai cũng yêu thằng bé. Đi đâu, mẹ Oanh cũng mang Bi theo cùng. Trong lúc bạn bè cùng trang lứa đa phần ai cũng tự do thoải mái, Oanh thì luôn có đứa nhỏ hai tuổi lẽo đẽo theo sau.

Oanh bảo, “Dường như có Bi rồi, cuộc sống của tôi càng thêm thi vị. Mà Bi lạ lắm nhé, bốn tháng tuổi đã mọc liền bốn cái răng, nhưng lại không biết bò, không biết đứng. Tự dưng đến mười tháng tuổi Bi lại biết đi. Đến khoảng mười tháng, cả nhà tôi tròn mắt khi câu đầu tiên Bi nói là: Mẹ ơi, trời mưa! Tôi sướng phát điên”.

Hai mẹ, lại sắp thêm cha

Đến cuối năm 2009, Oanh quyết định vào Nam để mở rộng công việc làm ăn. Tại đây, Oanh gặp anh Võ Tuấn Khải Huyền, bác sĩ thú y, chủ nhiệm của một tổ chức thiện nguyện. Giống nhau ở tâm nguyện và mục đích sống đã đưa hai tâm hồn đồng điệu đến với nhau. Khải Huyền chăm sóc Bi như chính con ruột của anh vậy.

Hiện tại, Huyền và Oanh đang nghĩ đến đám cưới vào cuối năm nay. Cu Bi giờ đã bốn tuổi, rất thông minh và cực kỳ đáng yêu. Bố mẹ gia đình hai bên đều yêu thương thằng bé hết mực.

Oanh chia sẻ những lời cuối của cuộc trò chuyện: “Điều tôi không lý giải nổi là thằng bé giống tôi như đúc! Tôi có đọc đâu đó rằng những người yêu nhau thì thường giống nhau và tôi nghĩ điều này rất đúng! Điều tôi kỳ vọng ở con trai là lớn lên con sẽ trở thành một người đàn ông thành đạt và sẵn sàng chở che cho những mảnh đời bất hạnh, biết cúi xuống để san sẻ yêu thương”.

Còn người chồng sắp cưới của Kim Oanh, anh Khải Huyền cũng thổ lộ: “Chúng tôi đang có một cuộc sống thật đẹp. Tuy chưa chính thức cưới nhau, nhưng tôi thật sự đã có tổ ấm riêng cho mình, có vợ và con trai để yêu thương, chăm sóc. Bi càng lớn càng ngoan, thằng bé gắn với bố hơn cả mẹ. Cuộc sống của chúng tôi thật sự cũng đã có những tình huống đặc biệt, nhưng chuyện đã vậy thì chúng ta phải biết chấp nhận. Cho đi cũng là một cách giúp cuộc đời ý nghĩa hơn. Tôi tin rằng, bằng tình yêu thương của ba Huyền – mẹ Oanh, con trai Hải Phong sẽ bình yên vững bước trên con đường sau này”.

Theo Sài Gòn tiếp thị
Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem