Vì được người dân suy tôn làm “vua” từ những bùa phép quái đản của mình nên trong mâm cơm của ông Bùi Văn Hiển (SN 1958, trú tại thôn Thấu, xã Lạc Sĩ, huyện Yên Thủy, tỉnh Hòa Bình) lúc đó bao giờ cũng phải có ít nhất 5 món, gồm sụn lợn, lòng, thịt nướng, thủ lợn, cẳng giò...
Những trò đùa tai quái
Những đồ của “vua” như bát, đũa cũng phải dùng một mình chứ không chung với bất kỳ ai vì nếu dùng chung sẽ làm mất đi tính linh thiêng. Khi ăn, đích thân “vua” kiểm tra thức ăn rất kỹ lưỡng. Bằng các biện pháp, “vua” kiểm tra xem có ai đó bỏ độc vào thức ăn, nước uống hay có hành phạm thượng với “vua” không... Nếu phát hiện “vua” sẽ chỉ tận mặt người đó và trừng phạt ngay.
Vào thời gian đó, các cô sơn nữ ở trong vùng chỉ cần nghe đến “vua” Hiển là sợ xanh mắt. Đêm đến, khi các cô đi chơi về qua các con đường heo hút trong bản thì bất thình lình từ trong lùm cây, “vua” cùng với đám thân cận trong bản ngăn lại, trêu chọc. Các cô hốt hoảng ôm chặt lấy nhau còn đám cận vệ thì cười sằng sặc. “Vua” Hiển càng khoái chí, rồi “vua” mấp máy môi, rít từng hơi dài, sau đó dùng con “dao thần” chỉ vào ngực các cô, làm phát ra tiếng ếch kêu oàm ạp, khiến các cô càng khiếp đảm. Đám con gái vừa chạy, vừa la hét, vừa cởi cạp váy hở hết cả đôi gò bồng đảo trắng nõn nà, trong khi “vua” cùng đám thân cận đứng cười như nắc nẻ. Sau những vụ đó, không còn cô gái nào dám ra đường vào ban đêm nữa.
Ông Hiển đang trò chuyện với phóng viên.
“Vua” Hiển còn dùng phép thuật vắt lông gà ra nước, đầu tiên là hà hơi vào lông gà, sau đó “vua” dùng con dao đã niệm chú chỉ thẳng vào chiếc lông gà rồi vắt được nửa chén nước.
Trước sự kinh ngạc của những người chứng kiến, những chén nước này lại có tác dụng giúp những sản phụ đẻ khó đều sinh nở thành công. Chị Bùi Thị Thực (ở Cao Phong) sau khi sinh bị sót nhau trong bụng tưởng chết, nhờ “vua” Hiển chữa trị và uống nước của “vua” mà đã qua khỏi, làm cho mọi người trong bản càng thêm tôn sùng. Ngoài ra, “vua” còn dùng pháp thuật thổi những vết rắn độc cắn ở trâu, bò, lợn bằng một bát nước lã đã hà hơi, niệm chú.
Trong một lần cùng đám lâu la ra chợ, gặp hai vợ chồng dưới xuôi lên buôn cau, thấy người vợ có chiếc áo kim tuyến rất đẹp, “vua” nảy ý định muốn chiếm đoạt. “Vua” gạ hai vợ chồng đó cá cược: “Nếu cả hai vợ chồng ông dồn hết tiền trong túi ra mà đếm được đúng 42 đồng (năm 1981, tương đương với 2 chỉ vàng) thì số tiền tôi mang theo đây là của ông bà. Còn nếu tôi đoán đúng thì xin ông bà cái áo đó”. Không thể tin người này lại có thể biết hai vợ chồng mang bao nhiêu tiền, nên cả hai vợ chồng đều đồng ý. Sau khi móc cả túi chồng và lấy túi tiền dắt trong cạp quần của người vợ cộng lại đếm đi đếm lại cũng chỉ đúng 42 đồng, họ đành phải cởi áo kim tuyến để lại rồi tức tưởi bỏ đi trong tiếng cười khoái chí của “vua” Hiển và đám thân cận.
Con dao - vật duy nhất mà ông Hiển còn giữ.
Trả nợ cuộc đời
Việc làm của “vua” Hiển đã gây nên những điều bất lợi về tình hình an ninh trật tự, an toàn xã hội ở địa phương. Quyết vạch trần những trò lừa bịp của ông Hiển, Công an tỉnh Hòa Bình kết hợp với cán bộ huyện Lạc Thủy và địa phương nơi ông Hiển sinh sống đã đến tận nhà để thử tài “vua” Hiển trước mặt mọi người.
Ông Hiển tâm sự: “Lúc đó họ bảo tôi hãy làm cho một ngôi nhà tối lại và hãy đoán một cái cẳng giò bất kỳ mà họ đem đến nặng bao nhiêu cân? Nhưng tôi đã không làm được. Vì những trò dại dột của mình mà tôi đã phải trả giá bằng non chục năm tù dài đằng đẵng. Đó là thời mà cả đời tôi không thể quên, nhưng tôi sẽ phải gạt bỏ nó đi để làm lại cuộc đời, làm lại từ đầu”.
Chúng tôi tìm đến nhà ông Bùi Văn Chưng (75 tuổi) vốn là đội trưởng đội dân quân của xã khi đó. Cũng giống như bao người dân khác, ông Chưng cười mà rằng: “Thời đó vì mọi người quá mê muội nên mới có chuyện “vua” Hiển sai gì làm đó. Còn giờ thì mọi người chỉ kể về “vua” Hiển như một câu chuyện cười quanh chén rượu thôi. Ông Chưng còn nhớ rất rõ lần cơ quan chức năng vây bắt “vua” Hiển. Dựa vào địa hình rừng núi, ngôi nhà lại ở sâu trong bản, nên nhiều lần ông Hiển đều trốn thoát trước sự bủa vây của cơ quan chức năng. Có lần bị vây bắt, ông Hiển đã sai đám thân cận làm sẵn 20 mâm cỗ, có thịt gà, thủ lợn, xôi, bánh chưng... bày trên mâm. Trên tay ông Hiển cầm con dao, miệng đọc thần chú sau đó phun nước đang ngậm trong mồm vào con dao. Mặc cho lực lượng chức năng siết chặt vòng vây nhưng ông Hiển cứ lẩm bẩm như ma nhập. Một lúc sau, ông Hiển cầm con dao chỉ thẳng ra cửa rồi mất hút vào rừng.
Cũng thời gian này, ở địa phương còn có một vị “vua” khác nữa là Bùi Văn Bẩu. Hiển là “vua” cả, còn Bẩu là “vua” thứ. Bẩu không có bùa phép như Hiển, nhưng sẵn sàng chống trả lực lượng vây bắt. Trong một lần chống trả lực lượng chức năng, Bẩu đã bị thương, sau đó thì chết trong rừng. Biết không thể lẩn trốn mãi trước pháp luật và được gia đình, vợ con khuyên nhủ, ông Hiển đã ra đầu thú tại công an xã. Năm 1982, ông Hiển đã bị tòa án huyện Yên Thủy xử tù 7 năm vì những hành động gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh trật tự tại địa phương. “Vua” Hiển đã được đưa đi cải tạo tại trại Tân Kỳ, Nghệ An. Nhờ cải tạo tốt nên ông Hiển được mãn hạn sớm hơn 2 năm.
Trên gương mặt ông Hiển vẫn còn chất chứa nỗi buồn khi kể về những ngày tháng “hào hùng” đó. Nhất là bố mẹ già vì quá lo nghĩ đã không đợi được ngày con trai về báo hiếu, vợ thương chồng khóc nhiều rồi chết, bỏ lại đứa con thơ dại... Người vợ hai là Bùi Thị Chẻm ở tận vùng Kim Bôi, vì thương cảm hoàn cảnh của ông mà tình nguyện về làm vợ. Hiện nay, ông Hiển đã trở thành ông nội với hai cháu trai kháu khỉnh. Bản thân ông đã thực sự quên đi từ “vua”. Chỉ vì sự tò mò của chúng tôi mà ông mới bất đắc dĩ nhắc lại cùng câu nói cứ lặp đi, lặp lại trong lúc trò chuyện: “Đó là sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi thời trai trẻ, mong đừng ai đi theo vết xe đổ của tôi nữa, đó là những “kỹ xảo” để lừa mọi người chứ thực ra chẳng có bùa phép nào cả”. Hiện ông Hiển đã bỏ hẳn được những mặc cảm, sống hòa nhập cộng đồng và luôn tâm niệm “phải vui vẻ để sống, sống tốt theo lẽ phải ở đời” n
Ông Bùi Văn Vịnh - trưởng xóm Thấu cho chúng tôi biết: “Câu chuyện về “vua” Hiển là hoàn toàn có thật, nhưng cách đây đã 30 năm rồi. Bây giờ, ông Bùi Văn Hiển đã được kết nạp vào hội cựu quân nhân, vợ chồng con cái chí thú làm rẫy, chăn nuôi, sống hòa nhập với hơn 60 hộ dân. Hiện ông Hiển vẫn còn giữ được những bài thuốc, những thủ thuật chữa bệnh, giúp người, vì vậy người ta thường nhắc đến ông với hai từ “lang Hiển” hơn là chuyện “vua” Hiển ngày xưa, bởi ông muốn trả nợ cuộc đời sau những sai lầm mắc phải.
(Theo Lao Động & Đời sống)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.