Nhớ gánh xôi ngày xưa của mẹ!

Bài và ảnh: Phúc Lộc Thứ bảy, ngày 18/04/2015 07:00 AM (GMT+7)
Trải qua bao mùa mưa nắng, giờ đây mẹ tôi đã ra người thiên cổ. Vậy mà cứ mỗi lần nhìn thấy các bà, các chị quẩy gánh hàng rong, chân bước liêu xiêu trên các nẻo đường là lòng tôi lại quặn thắt bởi không thể quên hình ảnh lưng còng của mẹ tôi, ngày nào cũng rong ruổi quẩy gánh ra đi từ mờ sáng.
Bình luận 0
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo, gia đình sống bằng nghề ruộng rẫy. Ngày tháng trôi đi đã hơn 50 năm, khi tôi vừa học hết cấp 2 thì vườn tược, đất đai đều bị chính quyền Sài Gòn thời đó chiếm làm sân bay nên cả nhà phải đùm đíu, dắt díu nhau vào nội thành sinh sống. Để có cái ăn cái mặc, ngày ngày mẹ tôi phải gánh xôi đi bán dạo.
img
Mẹ già quẩy gánh hàng rong.
Công việc nấu xôi của mẹ tôi thật vô cùng vất vả, nào phải thức dậy từ khuya để rúc nếp, đốt lò, nấu xôi, rồi còn nạo dừa và chuẩn bị các thứ trước khi gánh hàng ra chợ. Thời gian đầu còn có ba tôi tiếp lo dọn dẹp, củi đuốc. Nhưng kể từ khi ba tôi qua đời, gánh nặng gia đình đều đè nặng lên vai gầy của mẹ tôi.
        
Có thể nói bao nhiêu năm tôi còn ngồi ở ghế nhà trường là bấy nhiêu năm mẹ tôi phải lặn lội mưu sinh và cần mẫn ngồi bán từng vắt xôi để lo cho tôi từng bữa cơm và áo quần, sách vở. Trải qua bao sương gió cuộc đời, mẹ đã mòn không biết bao nhiêu đôi dép, những chiếc gióng đã nhiều lần thay mới, cây đòn gánh cũng đã mòn nhẵn, vậy mà mẹ vẫn âm thầm một nắng hai sương khiến cho những nét hằn càng lúc càng in rõ trên khuôn mặt sạm nắng của người.
img
Gánh chè của mẹ.
Trong ký ức của tôi, hình như ngày nào cũng như ngày nào, dù mưa hay nắng, mẹ tôi vẫn mặc chiếc áo bạc màu và đầu đội chiếc nón lá rách bươm, cứ đến giờ là cất gánh lên vai không bao giờ trễ hẹn. Gặp những ngày mưa gió, ế ẩm, mẹ tôi phải nán chờ lại cho tới đứng bóng mới về tới nhà. Vậy mà mẹ tôi vẫn lo cơm nước cho chị em tôi. Ngoài ra mẹ còn dành thời gian để trông lo quán xuyến mọi việc, nhất là việc học hành của chị em tôi.
         
Do tuổi già sức yếu nên mẹ tôi không còn đi bán nữa. Tuy giã từ gánh xôi nhưng lúc nào mẹ tôi cũng quyến luyến bộ đồ nghề, những thứ quen thuộc đã đi theo mẹ gần suốt nửa cuộc đời. Và để cho đỡ buồn, đỡ nhớ, mẹ tôi đã treo hai chiếc gióng và cái xửng nấu xôi ở gần chái bếp, coi như những kỷ vật không bao giờ phai nhạt. Hôm nào ngoài đường có tiếng rao “ ai mua… xôi…hôn…” là mẹ miên man hồi ức nhớ lại những gánh xôi đã cùng mẹ tất tả ngược xuôi trên từng con hẻm vắng. Bản thân tôi cũng thế, mỗi lần nhìn thấy cây đòn gánh và những di vật của mẹ là tôi lại nhớ đến khuôn mặt thân thương và trìu mến của mẹ, nhớ đến nao lòng.
         
Bây giờ nghĩ lại, hồi nào mình bị cảm cúm ho hen, mẹ đã từng cạo gió, nấu xông và hết lòng chăm lo thuốc men cho mình. Hai cánh tay mẹ ấm áp như đôi cánh đại bàng luôn xoè rộng để che chở cho chị em tôi giống như một bà tiên trong huyền thoại cổ tích. Cuộc đời của mẹ lúc nào cũng oằn vai gánh vác để nuôi con đến ngày khôn lớn. Tất cả việc làm của mẹ tôi đều có thứ ánh sáng toát lên từ cái tâm thiêng liêng từ mẫu.  
        
Thật đáng buồn, lúc mẹ còn gánh xôi, tảo tần thì mình không có dịp trả ơn trả hiếu. Đến khi mình thành đạt thì mẹ đã đi xa, giống như ai đó đã từng nói “Khi mình hiểu được lòng mẹ thì mẹ mình đã ra người thiên cổ”.
Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem